1 Bình Nguyên quận là quận lớn nhất phía Nam của Bắc Triệu, ngăn cách giữa nó và Nam Tề chính là một con sông lớn. Bởi thế, Nam tuyến đại doanh của một trong ba đại quân doanh Bắc Triệu nằm ngay tại đây với hơn mười vạn đại quân, mà Nam tuyến đại doanh thống lĩnh tướng quân có quan bậc còn cao hơn cả Thái thú của Bình Nguyên quận, cho nên đám binh tướng như hổ như báo này căn bản cũng chẳng để đám quan viên của quận vào trong mắt.
2 Sở phủ từ trên xuống dưới trong lòng dường như đã được dỡ xuống một tảng đá lớn. Sở lão phu nhân mừng rỡ cười toe toét, Sở phu nhân thì tự mình xuống bếp làm các món ăn mà Sở Tranh thích ăn nhất, mặt Sở Danh Đường cũng không còn âm trầm lo lắng như trước mà còn lộ ra vài phần tiếu ý.
3 Ngô An Nhiên mặt đỏ bừng, hướng về phía Sở Danh Đường nói:- Đại nhân yên tâm, bệnh tình của lệnh công tử cứ tính lên người của ta. Sở Danh Dường uống nhiều rượu người cũng lâng lâng, uốn lưỡi mà nói:- Tất cả toàn bộ xin nhờ hết cả vào tiên sinh.
4 Trong ngự thư phòng, Triệu vương day day đôi mắt liếc nhìn tấu chương chất cao như núi bên trái, mệt mỏi thở dài. - Hoàng thượng, trời đã khuya, hoàng thượng hãy dùng chút gì đi đã.
5 Sở Lâm khẽ vén rèm cửa xe lên, hỏi thái giám đi bên cạnh. Tiểu thái giám cung kính đáp:- Quý phi nương nương, chúng ta sắp tới phía bên ngoài Bình Nguyên thành rồi.
6 Năm nay đối với Triệu quốc mà nói là một năm đầy rối loạn, Tây Tần bỗng nhiên tụ tập ba mươi vạn đại quân tại Đồng Quan, nhìm chằm chằm vào Bắc Triệu Tây tuyến đại doanh, không khí nồng nặc mùi chiến sự.
7 Sở Tranh vừa tới đầu ngõ thì đã thấy thiếu niên kia đang đứng đợi. Trời sang sớm đầu xuân có chút lạnh, quần áo thiếu niên lại mỏng khiến hắn không ngừng run lên cầm cập.
8 Dù sao hai nhà cũng có chút qua lại, nên hai người sau một hồi cũng từ từ trở nên thân thiết. - Chúng ta chưa bao giờ gặp qua, sao tỷ tỷ lại biết ta?Triệu Kỳ cười cười:- Ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ta lại quen hai vị ca ca của ngươi.
9 - Lá gan của ngươi lớn thật, tự ý làm bậy, không ở nhà phụng dưỡng mẫu thân chạy tới đây làm gì?- Con nhớ phụ thânSở Tranh giọng đáng thương thốt lên.
10 Theo bức thư ở trong túi gấm của Sở Danh Đường, bọn họ không cần đi đến doanh trại ở nam ngạn, mà dẫn quân đến trú đóng ở một rừng cây cách bờ sông khoảng năm dặm.
11 Một viên phụ tá thất tha thất thểu chạy vào trong trướng. Sở Danh Đường tay cầm bút khẽ run run:- Chuyện gì mà cuống lên như thế. Thấy Thống lĩnh đại nhân ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, viên phụ tá cảm thấy mình có chút đường đột, nhưng vẫn ngăn không được cơn hưng phấn:- Vương, Trần hai vị phó thống lĩnh báo tin đại thắng, thủy quân Đại Triệu của ta ở vùng gần Cận Giang Thôn hoàn toàn tiêu diệt thủy quân Nam Tề!Trong trướng một tiếng rầm nổ tung, trên mặt mỗi người đều lộ rõ sự vui mừng.
12 Quách Hoài có nhiều khi tự nghĩ, có lẽ bản thân mình không thích hợp với chức vị trong triều. Ông thường xuyên hoài niệm những ngày ở Bắc cương đại doanh, cho dù kham khổ, nhưng là cái khổ có tư vị, ở cùng với tướng sĩ thủ hạ dưới trướng, thân như huynh đệ, không tranh giành tư lợi, không đấu đá cắn xé nhau, chỉ cần nghe tiếng kèn vang lên, người người nhiệt huyết sôi trào, anh dũng giết địch, thật sảng khoái thoải mái.
13 Toàn bộ doanh trại đều sôi trào cả lên, Sở Danh Đường lần này được thăng lên ba cấp, đúng là việc hiếm xảy ra từ lúc thành lập Đại Triệu cho tới nay. Nhất thời, doanh trướng của Sở Danh Đường tưởng như muốn nổ tung, mọi người đều chúc mừng Sở Danh Đường, không còn gọi ông là "Sở thống lĩnh" nữa mà đổi thành "Sở thái uý".
14 Cuối cùng cũng có thể rời khỏi Bình Nguyên Thành, vì ngày này, ông đã chờ đợi trọn vẹn mười năm. Lúc này trời chạng vạng sáng, nhưng hai bên đường đã có một ít dân chúng lẳng lặng nhìn đoàn xe của thái thú đại nhân đi qua.
15 Triệu Kỳ gượng cười rồi cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Bên kia Triệu Mẫn đã đi tới, nhìn Sở Hiên một lát rồi nói:- Ngươi chính là người mà Kỳ tỷ vẫn luôn nhắc tới sao?Sở Nguyên và Sở Tranh miệng há hốc, chút nữa không kìm được bật cười thành tiếng, lời của tiểu cô nương này thật làm người ta khó xử mà.
16 Nhớ tới hai nhi tử của mình, Sở Thiên Phóng chỉ biết lắc đầu cảm thán. Sở Danh Đường mang theo phu nhân cùng năm nhi tử tới trước mặt ông ta, lạy dài nói:- Tộc nhân Sở Danh Đường tham kiến tông chủ.
17 Sở Danh Đường nghe xong có vẻ không hài lòng. Còn Sở phu nhân lại chẳng hề lý đến, đánh nhau là do con Sở Danh Đình khơi mào, nếu như Sở Tranh không có khả năng tự bảo vệ mình, thì không chừng người bị đánh chính là nhi tử mình.
18 Thấy trượng phu trở về, Sở phu nhân cười vui vẻ nói:- Phu quân đã về, ngày hôm nay lâm triều tình hình ra sao, có thuận lợi không?Sở Danh Đường tìm một cái ghế ngồi xuống, rồi than thở:- Còn nói là thuận lợi, ngày đầu tiên vào triều đã có mâu thuẫn với Hoàng thượng.
19 Sở phu nhân sau gần mười năm đây là lần đầu tiên về thăm lại nhà, Trấn Viễn Hầu Vương Liệt phu phụ sớm phân phó hạ nhân trong phủ quét dọn sạch sẽ. Sở phu nhân tới Hầu phủ, vừa mới vào đã ôm Vương lão phu nhân khóc nức nở, hai muội muội của Sở phu nhân ở một bên cũng rơi lệ.
20 Vương Minh Thái ngăn hắn lại. Ông ta hiểu rõ tính tình con ngựa này, thầm nghĩ nếu không thể thuần phục được nó chẳng may nó nổi chứng lên thì mọi chuyện sẽ trở nên tệ hại, vì thế một mặt lệnh cho Âu Dương Chi Mẫn dẫn Hỏa Vân câu vào trường luyện ngựa, một mặt lệnh cho một nghìn quân sỹ Bắc cương trong tay cầm sẵn thòng lọng thừng đứng ở bốn phía xung quanh phòng bị.