1 Trở về năm 1981 Đây là nhiệm vụ mới của tôi. Sự việc bắt đầu từ một tuần trước. Hôm đó tôi và mấy thực tập sinh cùng phòng lủi qua phòng kế bên tán gẫu với nhau, vừa khéo gặp lúc viện Kiểm sát đưa hồ sơ tới.
2 Tôi xách chiếc va li kềnh càng trong tay, đi lại một cách khó khăn trên con đường núi gập ghềnh. Bốn bề đều là những ngọn núi lớn, mọc đủ loại cây cối xanh biếc, trong không khí tràn đầy mùi hương của cây cỏ.
3 Sáng sớm ngày thứ hai, hai vợ chồng chú Ba Trần cùng đưa tôi đi Hạ Nam Oa Chú Ba Trần vốn không muốn đưa tôi theo, nói là đường xá gập ghềnh, sợ tôi không chịu nổi.
4 Buổi sáng tôi đã bị tiếng chim hót bên ngoài đánh thức. Vừa mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy ngay đôi mắt to, tròn xoe của chú nhóc trong lòng mình, nó đang lặng lẽ nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
5 “Này, cô đợi một chút, đợi một chút!” Tôi hùng hùng hổ hổ đi thẳng về phía trước, Đội trưởng Lưu hớt ha hớt hải đuổi theo phía sau: “Tôi nói này… Sao cô nóng tính như vậy chứ, tôi có chỗ nào không phải với cô đâu.
6 Với sự hiếu khách của mình, chú Ba, thím Ba tất nhiên sẽ không để Đội trưởng Lưu uống chén trà xong rồi đi ngay, nhất quyết giữ anh ta lại ăn cơm tối.
7 Buổi tối hôm đó, sau khi tắt đèn, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này đừng nên quở trách thằng bé thì hơn. Dù sao nó cũng không làm gì quá đáng, chẳng qua là hơi mưu mô quá mc một chút thôi.
8 Khi tôi và Tiểu Minh Viễn về đến nhà, mới chợt nhớ ra là mình quên chưa hỏi chuyện nuôi cá, vì thế liền qua nhà chú Ba, hỏi chú xem nên mua cá giống ở đâu.
9 Tôi đi lòng vòng trong thị trấn một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán các loại thực phẩm, ngoài cửa có bày hai giỏ đan bằng trúc, bên trong chỉ còn lại nửa giỏ táo thối bị người ta bỏ lại sau khi đã chọn hết những quả ngon.
10 Mùa đông ở miền Bắc thường đến trong lặng lẽ. Sáng hôm nay vừa thức dậy, lập tức cảm nhận được không khí xung quanh dường như có chút khác thường, cảm giác lạnh giá truyền lên từ gót chân, rồi lan đến tận sống lưng.
11 Gió đêm rất lớn, trong màn đêm tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió vù vù thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy giá lạnh rồi. Vừa mới ngủ chưa bao lâu, tôi chợt nghe thấy có tiếng đập cửa rất mạnh, mà dường như còn có ai đó đang réo gọi tên tôi.
12 Chiều tối hôm đó, chú trưởng thôn bắc loa gọi mọi người trong thôn đến hội trường chia cá, nhân tiện chia luôn s tiền bán hồng trên thị trấn hôm qua, mọi ngươi đều vui vẻ vô cùng.
13 Sáng sớm hôm sau, tôi thay cho Tiểu Minh Viễn một bộ quần áo dày nhất có thể, trong cùng là áo lót giữấm, kế đến là áo len giữ nhiệt, tiếp nữa là áo lông, rồi cuối cùng là chiếc áo khoác bự tướng bên ngoài.
14 Xảy ra biến cố lớn như vậy, việc đi săn tất nhiên phải lùi về sau. Dù sao thì tôi cũng không còn sức lên núi nữa, còn Lưu Giang đang có hứng thú với con lợn rừng trong nhà tôi, cứ kỳ kèo bảo chú Ba nhanh nhanh đi gọi người tới mổ lợn.
15 Hôm nay thị trấn quả thực rất náo nhiệt, trên đường khắp nơi đều là người đi chợ phiên. Cách ăn mặc của Tiểu Minh Viễn quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của mọi người, trên đường không ngừng có người bước tới hỏi tôi bộ quần áo cho trẻ con này mua ở đâu, mỗi lần như vậy Tiểu Minh Viễn đều giành phần trả lời với vẻ rất kiêu hãnh: “Cô cháu nhờ người mang từ Bắc Kinh về cho cháu đấy.
16 Về cơ bản, nếu không gây ra chuyện lớn, tôi luôn cảm thấy trẻ con đánh nhau chẳng liên quan gì tới người lớn cả. Cho nên, dù Tiểu Minh Viễn dùng đồ chơi đập vào đầu cậu nhóc béo kia, tôi cũng chỉ cảm thấy thằng bé nhà mình phản ứng thật nhanh.
17 Ngày Hai tám tháng Chạp, khi tôi và Lưu Giang lo lắng đến nỗi bên mép mỗi người đều mọc ra hai cái mụn rõ to, chú trưởng thôn đã dẫn theo hai người thợ mộc là Lão Lý và Lão Hàn của thôn La Điền cạnh Trần Gia Trang đến gõ cửa nhà tôi.
18 Tôi ra vườn rau sau nhà hái một ít rau hẹ, chuẩn bị để tối xào với trứng, nhưng vừa mới quay ra đến sân, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
19 Nhưng vừa mới cầm chiếc dùi cui trong tay tôi đã lập tức cảm thấy hối hận. Nếu bây giờ là mùa đông, tôi còn có thể nói dối là mình giấu nó trong áo, nhưng với thời tiết như bây giờ, tôi chỉ mặc quần bò và áo sơ mi, trên người mang theo thứ gì chỉ cần nhìn sơ qua là thấy.
20 Sáng sớm hôm sau, chú trưởng thôn cùng mấy thanh niên trong thôn áp giải Lý Kiến Quốc lên dân phòng trên xã, đến chiều mới quay về. Rốt cuộc Lý Kiến Quốc bị xử lý như thế nào thì chú không nói, có điều tôi nghĩ hắn đã có người nhà làm quan trên xã, chắc sẽ không phải ngồi tù, nhưng muốn tiếp tục làm giáo viên thì chắc chắn là không thể.