41 Trong mấy hôm chuẩn bị cho đợt thi giữa kỳ, tin đồn về tôi và Minh Viễn đã lan ra khắp trường với tốc độ chóng mặt, bây giờ khi lên lớp tôi đã có thể cảm giác được có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình rồi.
42 Chúng tôi nói chuyện với nhau một lát, chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Hai người bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng im lặng.
43 Tối hôm đó, Vương Du Lâm và Cổ Hằng cũng tới thăm tôi, vừa vào cửa đã trêu chọc Minh Viễn, ý tứ tất nhiên là trêu chọc cả hai chúng tôi. Tôi nghe mà mặt mũi đỏ bừng, mấy lần còn định lên tiếng giải thích, nhưng Minh Viễn lại tỏ vẻ thản nhiên để mặc cho họ trêu chọc, còn cười đáp trả: "Hai người đừng có đắc ý, sau này rồi bản thân cũng sẽ có một ngày như vậy Thế này… khác gì chính thức thừa nhận quan hệ "yêu đương" giữa hai chúng tôi rồi sao? Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng một nửa là quái dị, một nửa là lúng túng chẳng biết phải làm gì.
44 Dương Du Lâm là một người tốt, có bầu nhiệt huyết, lại lương thiện chính trực, nhưng càng là người tốt thì lại càng dễ tin người khác. Đặc biệt là khi thấy nước mắt tôi rơi xuống, cậu ta lập tức buông súng đầu hàng.
45 Tám giờ sáng hôm sau, mấy cô nàng trong ký túc đều đã đi học, Minh Viễn đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi tôi đã dậy chưa. Tôi để ý thấy giọng nói của nó hơi khàn khàn, tâm trạng cũng có vẻ rất tệ.
46 “Thế này… liệu có khiến Minh Tử hiểu lầm không?” Vừa vào phòng, Vương Du Lâm đã lo lắng hỏi. Xem ra cậu bé thật thà này không ngốc, ánh mắt của Minh Viễn vừa rồi cậu ta có thể nhìn rõ ràng.
47 Từ sau lần ở sân bóng rổ, Minh Viễn nói tôi là bạn gái nó ngay trước mặt mọi người, tình cảnh của tôi trong trường đã bắt đầu trở nên khác biệt.
48 Trước khi dùng bữa, Minh Viễn còn đi lên lầu trên một lát, khi xuống thì đã thay xong quần áo. Một chiếc sơ mi trắng tinh, một bộ đồ tây sẫm màu được cắt rất hợp dáng, ngay đến đầu tóc cũng được chải chuốt bóng mượt, dường như chỉ sau khoảnh khắc, nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, từ một thiếu niên non nớt biến thành một quý ông đầy phong độ.
49 Lời của nó như cây gậy giáng thẳng xuống đầu tôi, khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, trong khoảnh khắc đó bốn phía đều chìm vào tĩnh lặng. Chiếc lò sưởi trong phòng Hồ sơ phát ra những tiếng xè xè, bên ngoài hành lang thỉnh thoảng những tiếng bước chân khe khẽ do người qua lại phát ra, từ xa đến gần, rồi lại từ gần đến xa.
50 Trong những cuộc giao tranh với Minh Viễn, tôi luôn ở vào thế hạ phong, từ rất lâu trước đây đã như vậy rồi. Và lần này, tôi cũng thua một cách thảm hại như thế.
51 Nghe Vương Du Lâm nói như vậy, tôi thầm chột dạ không dám nói gì thêm. Còn Minh Viễn vẫn thản nhiên như thường, đưa tay khoác qua vai tôi, cả người gần như đều dựa vào người tôi, rồi quay sang nói với Vương Du Lâm: “Sao, hâm mộ à, vậy cậu cũng đi tìm một người đi.
52 Bởi vì nhắc đến Lưu Đào, chúng tôi không tránh khỏi nỗi nhớ về những chuyện ngày xưa. Mấy hôm sau, Minh Viễn nói vói tôi, nó đã hẹn anh em nhà họ Lưu đến gặp mặt vào cuối tuần.
53 Phan Nghiêm đứng trong ngõ hút liền một mạch bốn điếu thuốc, nhưng trên mặt vẫn không tỏ ra khó chịu chút nào. Minh Viễn nhìn một hồi lâu, cuối cùng mới ngoảnh đầu lại, đôi mắt nhìn bọn tôi không chớp, nhỏ giọng nói: “Hai người phải cẩn thận đấy, người này… không đơn giản đâu.
54 Với bản lĩnh của Phan Nhất, muốn hủy tất cả mọi chứng cứ thật sự quá dễ dàng. Dù sao cũng đã bốn năm trôi qua, chúng tôi còn có thể tìm được chứng cứ gì nữa chứ.
55 Đối với Minh Viễn và Cổ Hằng, việc Phan Nhất lọtlưới đúng là hả lòng hả dạ, nhưng đối với tôi, nó còn ẩn chứa một nỗi bất an không cách nào đoán trước.
56 Trong nhà Minh Viễn tại sao lại có phụ nữ? Hơn nữa lại còn là một người phụ nữ trẻ tuổi? Tôi lập tức không bình tĩnh được nữa. Nếu không phải trong đầu vẫn còn một chút lý trí, chắc tôi đã lớn tiếng chất vấn xem cô ta là ai rồi.
57 Mãi đến cuối năm, mọi người trong đơn vị mới bắt đầu không chú ý đến việc tôi bị sét đánh nữa. Trong cuộc họp cuối năm của Hệ thống Tư pháp, lãnh đạo còn gọi tôi đi cùng, tôi lập tức vui mừng đồng ý ngay.
58 Tôi không ngờ trong nhà lại đột nhiên có khách, nên vừa bước qua cửa liền có chút trở tay không kịp. Sàn nhà đã suốt một tuần nay chưa lau, trên bàn còn đặt gói bánh mì và hạt dưa hôm qua chưa ăn hết, quan trọng hơn, trong nhà vệ sinh còn chất đống quần áo tôi vừa thay hôm qua… Cho nên vừa mở cửa xong, tôi liền chạy vào nhà trước, rồi xoay tay khóa cửa nhốt bọn họ ở bên ngoài.
59 Hôm đó khi ăn cơm, mẹ tôi vừa nhiệt tình vừa khách sáo, cũng không nói gì với tôi. Nhưng sáng sớm hôm sau, mẹ đã gọi điện bảo tôi về nhà, rồi bắt tôi kể lại tỉ mỉ quá trình gặp gỡ Kim Minh Viễn, cùng với những sự việc xảy ra tiếp theo.
60 Ngày thứ hai đi làm, đã xảy ra một chuyện hết sức khó tin. Lãnh đạo đột nhiên gọi tôi vào phòng làm việc, rồi tỏ ra vừa tán thưởng vừa cảm thán, còn lớn tiếng biểu dương tôi: “Úi chà, mấy cô bé bây giờ đúng là giỏi thật, vừa có bản lĩnh lại vừa kín tiếng.