1 Kì nghỉ hè năm ấy, ông nội qua đời.
Ở lễ tang, chúng tôi cố sức núp trong một góc tường, nhưng vẫn không có cách nào tránh được sự tò mò của những người xung quanh, có người mang ánh mắt dò xét, có người thậm chí còn đặc biệt tới “tham quan”.
2 “Thanh Loan…Thanh Loan…” Một âm thanh thật nhỏ đang gọi tên tôi. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang trôi nổi trong nước, xung quanh là vách tường đỏ sậm, không gian nhỏ hẹp, dường như không có lối ra.
3 “Thanh Loan…Thanh Loan…” Một âm thanh thật nhỏ đang gọi tên tôi. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang trôi nổi trong nước, xung quanh là vách tường đỏ sậm, không gian nhỏ hẹp, dường như không có lối ra.
4 Huyền Kỳ nói muốn xem thử thai nhi đã xuất hiện trong mộng của tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào, liền bắt đầu gác đêm, thế nhưng, trông liên tiếp ba buổi tối lại chẳng xảy ra chuyện gì.
5 Huyền Kỳ nói muốn xem thử thai nhi đã xuất hiện trong mộng của tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào, liền bắt đầu gác đêm, thế nhưng, trông liên tiếp ba buổi tối lại chẳng xảy ra chuyện gì.
6 Huyền Kỳ chạy đi mở cửa, lúc trở lại, còn có người đàn ông cao ráo đã từng thấy trong phòng làm việc của chú theo sau. “Xem ra là không sao rồi. ” Anh ta gật đầu với tôi, nói “Tôi tên là Thẩm Thiên Huy, tôi với Vu Dương là bạn của ông nội hai người.
7 Huyền Kỳ chạy đi mở cửa, lúc trở lại, còn có người đàn ông cao ráo đã từng thấy trong phòng làm việc của chú theo sau.
“Xem ra là không sao rồi. ” Anh ta gật đầu với tôi, nói “Tôi tên là Thẩm Thiên Huy, tôi với Vu Dương là bạn của ông nội hai người.
8 Ánh mặt trời rực rỡ, trước tôi là một cánh đồng hoa cải dầu lớn, gió thổi qua, phát ra mấy tiếng xào xạc. “Hoa Mã Lan*, hoa Mã Lan, gió táp mưa sa cũng chẳng sợ….
9 Ánh mặt trời rực rỡ, trước tôi là một cánh đồng hoa cải dầu lớn, gió thổi qua, phát ra mấy tiếng xào xạc.
“Hoa Mã Lan*, hoa Mã Lan, gió táp mưa sa cũng chẳng sợ….
10 Một cơn gió thổi qua, tiếng lá cây ma sát vào nhau như tiếng nức nở, quanh quẩn bên tai. Thi thể của đứa bé kia thay đổi, màu da dần chuyển sang bình thường, đồng thời, tứ chi khô quắt như được thổi hơi vào, dần trở nên đầy đặn, cuối cùng, liền biến về hình dáng một đứa bé đáng yêu nở nang.
11 Một cơn gió thổi qua, tiếng lá cây ma sát vào nhau như tiếng nức nở, quanh quẩn bên tai.
Thi thể của đứa bé kia thay đổi, màu da dần chuyển sang bình thường, đồng thời, tứ chi khô quắt như được thổi hơi vào, dần trở nên đầy đặn, cuối cùng, liền biến về hình dáng một đứa bé đáng yêu nở nang.
12 “Thẩm Thiên Huy! Vu Dương!” Tôi cảm thấy rất sợ, không nhịn được kêu lên “Hai người ở đâu?”Dĩ nhiên, không có hồi âm, đồng thời, bài đồng dao cũng dần nhỏ dần, rồi biến mất.
13 “Thẩm Thiên Huy! Vu Dương!” Tôi cảm thấy rất sợ, không nhịn được kêu lên “Hai người ở đâu?”
Dĩ nhiên, không có hồi âm, đồng thời, bài đồng dao cũng dần nhỏ dần, rồi biến mất.
14 Ngọn lửa kia không nhanh không chậm di chuyển trên cánh tay đứa trẻ kia, từ từ lan đến bả vai, không khí tràn ngập một mùi cháy khét gay mũi. Vu Dương đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt hơi quái dị.
15 Ngọn lửa kia không nhanh không chậm di chuyển trên cánh tay đứa trẻ kia, từ từ lan đến bả vai, không khí tràn ngập một mùi cháy khét gay mũi. Vu Dương đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt hơi quái dị.
16 Khi cảnh vật xung quanh dần hiện rõ trở lại, cũng không thấy thêm bất cứ thứ kì quái gì, mà chỉ đang trở về không gian ở bên trong tán cây. “Đã thấy chưa?” Bên tai thình lình vang lên một giọng nói trầm thấp, khiến tôi sợ hết hồn.
17 Khi cảnh vật xung quanh dần hiện rõ trở lại, cũng không thấy thêm bất cứ thứ kì quái gì, mà chỉ đang trở về không gian ở bên trong tán cây.
“Đã thấy chưa?” Bên tai thình lình vang lên một giọng nói trầm thấp, khiến tôi sợ hết hồn.
18 Tay càng ngày càng đau, cơn rét lạnh lan tràn với tốc độ càng lúc càng nhanh, không cần Vu Dương nói, tôi cũng biết rõ tình trạng của mình không quá tốt.
19 Tay càng ngày càng đau, cơn rét lạnh lan tràn với tốc độ càng lúc càng nhanh, không cần Vu Dương nói, tôi cũng biết rõ tình trạng của mình không quá tốt.
20 Tôi cảm thấy có một cơn gió lớn đang ập tới, tay như bị đè nặng xuống, sức lực rất lớn, chủy thủ gần như sắp rơi khỏi tay tôi, tôi liền vội vàng dùng hai tay cầm lấy, không dám buông lỏng.