1 Bầu trời xanh mát gần như trong suốt, những áng mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời xanhSáng sớm, trong một khu phố nhỏ tĩnh lặng. Đột nhiên, một âm thanh thô tục vang lên vang trời, năm tên thiếu niên cầm gậy gộc trong tay đang cắm đầu đuổi theo một cậu bé ở phía trước.
2 Cảnh sát thích đánh người?! Không, lấy thuật ngữ của Ngao Húc Bang mà nói, cái này gọi là đang chấp hành công vụ. “Mày thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm, ngay cả trẻ vị thành niên cũng dám cưỡng hiếp!”.
3 Các đốt ngón tay của Ngao Húc Bang đỏ bừng, trên mu bàn tay còn loang lổ vết máu, bộ dáng có chút khủng bố. Uông Đào nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm, một bộ dáng đau đầu, nhịn không được nhắc đi nhắc lại, “Húc Bang à, cho dù thằng đó là một tội giết phạm người, cũng là có nhân quyền, cậu đem phạm nhân đánh thành như vậy, tôi làm sao ăn nói với đám phóng viên đây? Nếu phạm nhân kiện cậu, thì làm sao bây giờ?”Người ta nói tân quan tiền nhiệm phụ trách dập lửa, ông cũng là tân quan tiền nhiệm sẽ giúp thuộc hạ thu thập cục diện rối rắm, nhưng lại phải viết một đống báo cáo.
4 “Lời của tôi nói, các anh nghe không hiểu sao? Hôm nay tôi là đến báo danh, sao các anh chắn trước mặt tôi chi vậy?” Bọn họ xem anh là tinh tinh ở sở thú sao? Còn xếp thành hàng dài, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.
5 Ngao Húc Bang tiến vào văn phòng cục trưởng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó tựa như đi vào phòng khách nhà mình, ngồi xuống ở trên sô pha, bắt chéo chân, huýt sáo, nhìn Đào Thế Đường lớn hơn anh bảy tuổi.
6 Bởi vì yêu. Được, anh thừa nhận mình có yêu Đào Xán Xán. Thời gian phải hồi tưởng đến mười lăm năm trước, năm ấy anh vừa tròn mười lăm tuổi, đang độ tuổi còn học trung học đã bắt đầu thành lập bè phái để đánh nhau.
7 Ngao Húc Bang thấp giọng mắng một câu, không kiên nhẫn xoay người,“Tiểu thư, cô muốn theo dõi tôi bao lâu?”“Tôi. . . . . . ” Đào Xán Xán cắn cắn môi, dừng chân lại, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
8 Cô nhìn thấy trên tay anh, trải dài những vết thương lớn nhỏ không đồng đều, nhịn không được thở dài một hơi, nhưng nhìn thấy chiếc đồng hồ màu lam có hình hoạt hình, mày không khỏi hơi chút thả lỏng.
9 “Húc Bang!”Cô nhanh như chớp mở to hai mắt nhìn trần nhà màu trắng, cái mũi ngửi ngửi được mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong không khí. “Anh ta mới vừa đi.
10 Ngao Húc Bang mang theo bao lớn túi nhỏ, trốn trốn tránh tránh, lén lút đi về phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu, liên tục vuốt tóc, rất sợ gặp phải người quen.
11 Viên Vô Song cảm thấy anh không giống như là giả vờ, nghi hoặc nhìn về phía Đào Xán Xán, đáng tiếc cô gái ngốc kia vừa nhìn thấy anh xuất hiện, trong mắt tất cả đều là anh, hại cô buồn nôn thiếu chút nữa nhìn không được, nhanh chóng rời đi.
12 “Mẹ kiếp! Cô vội vàng đi đầu thai sao?” Ngao Húc Bang chửi ầm lên, ôm thân thể cô gái nhỏ nhắn, mà cô lại đang ôm một chú chó nhỏ. Tuy rằng trong lòng anh là cô gái này không đúng, nhưng lấy tốc độ chín mươi kilomet trên giờ chạy trên đường lúc này, không phải uống rượu chính là có bệnh.
13 Đi vào bên ngoài phòng khám, anh do dự không quyết, nhưng không dám bước vào. Sau một lúc lâu, cửa thủy tinh của phòng khám bị mở ra, Đào Xán Xán đi ra, đang chuẩn bị đi về nhà.
14 Cô ngẩng đầu, giật mình nhìn anh, cố ý hỏi:“Sao anh biết tôi thích ăn lòng đỏ trứng trộn lẫn cơm? Hơn nữa một lần còn muốn hai lòng đỏ trứng?”“Nghe. .
15 “Xán Xán, làm sao vậy? Nhìn thấy tôi, trông em có vẻ mất hứng nhỉ. ” Quan Thừa Hiến có chút tức giận. “Không có a!” Cô ngẩng đầu, nhìn anh,“Học trưởng, anh tới đây có chuyện gì?”“Đúng rồi, Xán Xán.
16 Chân tướng, đó là phải nói ngược từ mười năm về trước. Trở lại hôm sinh nhật Ngao Húc Bang hai mươi tuổi. Đêm đó, Đào Xán Xán muốn giúp anh tổ chức buổi sinh nhật, vì thế gạt người nhà mua một cái bánh ngọt, vòng đến chỗ của anh ở, không nghĩ tới hoàn toàn không thấy ai.
17 Ngao Húc Bang lấy tiền ra, đặt ở trên quầy bar,“20 phút sau, mặc kệ có tin tức hay không, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh. ”Không đợi Đào Thế Đường đáp lại, anh cắt đứt điện thoại, chạy ra khỏi quán bar.
18 Anh run run bàn tay to, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Thì ra có thể chạm vào cô, là chuyện đáng mừng như vậy, bắt đầu từ giờ khắc này, tất bcar những nguyên tắc của anh nháy mắt tan rã, ngay cả hứa hẹn anh đốivới Ba ba Đào cũng cùng nhau đổ sập.
19 Đào Xán Xán ngồi ở trên bụng Ngao Húc Bang, cái váy hoa đã bị vén cao lên tới đùi của cô, đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn thẳng vào anh. Anh giống như đầu gỗ, một cử động cũng không dám.
20 Dần dần, cô cảm thấy giữa hai chân có chất lỏng tràn ra, thấm ướt quần lót sạch sẽ. Ngao Húc Bang nhận thấy được biến hóa của cô, lập tức ngồi dậy, cởi chiếc váy hoa của cô ra, thân thể trắng nõn không tỳ vết hiện ra ở trước mắt anh, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô.