1 Vương Dĩ Cầm vừa xuống máy bay đã vội đón taxi, mệt mỏi xõa tóc ra, nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc. Lần này đi Hongkong bàn chuyện làm ăn thuận lợi hơn dự tính nên cô về Đài Bắc sớm hơn lịch trình ba ngày, cô không báo cho công ty, muốn nhân lúc này nghỉ ngơi một chút, nhân tiện đến xem nhà mới và hôn lễ có gì sơ xuất không.
2 “Thật xin lỗi…” Vương Dĩ Cầm cảm thấy bàn tay to lớn đang cầm cổ tay cô có một vết thương cũ, tròn tròn nằm trong lòng bàn tay, miệng vết thương bình thường sẽ không để lại vết sẹo như vậy, trừ khi… do súng gây ra.
3 Chờ bọn trẻ ngủ rồi, Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm đi dạo trên hành lang ký túc xá của bọn trẻ. Phong Tiêu Dã dừng ở cuối hành lang nhìn Vương Dĩ Cầm, Vương Dĩ Cầm bất giác thấy má mình nóng lên, bộ dạng cô bây giờ rất tệ, mắt sưng đỏ, tóc tai bù xù, mặc váy cũ của viện trưởng Vương, trên mũi gượng gạo đeo mắt kính thời trung học, gọng kính rất lớn, mắt kính còn bị rớt một bên phải lấy dây kẽm gia cố lại.
4 “Chết tiệt! Buông Tiểu Cầm ra!” Phong Tiêu Dã nổi điên lên, lại đấm vào cửa, ngón tay đã bị thương đến lộ cả da thịt bên trong, cửa kính xe phát ra tiếng trầm đục, những mảnh thủy tinh rơi xuống, Phong Tiêu Dã từ kính xe túm được thắt lưng của Lưu Đắc Chí, theo cửa kính xe lôi anh ta ra.
5 “Các con nhanh đi thôi, đừng để lỡ mất giờ tốt. ” Viện trưởng Vương ngắt lời họ, cùng họ đi ra cổng. Công ty tổ chức tiệc cưới mà Phong Tiêu Dã thuê đã tới Đường Quả Ốc, đang chuẩn bị cho tiệc cưới buổi chiều, bọn trẻ thấy náo nhiệt thì cười hì hì chạy khắp nơi nơi, vừa trông thấy Vương Dĩ Cầm ăn mặc trang trọng liền kêu lên: “Chị Tiểu Cầm thật xinh đẹp! Chị Tiểu Cầm thật xinh đẹp! Cô dâu thật xinh đẹp!”Vương Dĩ Cầm đỏ mặt, càng lùi sát vào vòng ôm của Phong Tiêu Dã, vùi trong ngực anh khiến cô cảm thấy rất an toàn và ấm áp.
6 Cho dù trước kia đã gặp không ít chuyện ngược đời nhưng Phong Tiêu Dã vẫn bị tức giận bởi những lời này, người phụ nữ này đang nói gì vậy? Cả nhà họ hùa nhau lừa gạt Tiểu Cầm, trước kia đã khiến cô làm trâu làm ngựa cho Lưu gia, vậy mà giờ đây khi lời nói dối bị vạch trần còn dám quay ngược lại hoài nghi hành vi của Tiểu Cầm sao?Vương Dĩ Cầm nắm chặt bàn tay Phong Tiêu Dã, ngăn anh mở miệng.
7 Phong Tiêu Dã cố kiên nhẫn dịu dàng hôn môi cô, ngón tay mơn trớn lòng bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của cô, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm môi cô, lướt qua răng cô, mở hàm ngọc của cô để tiến vào trong, dịu dàng thăm dò miệng cô.
8 “Những vết sẹo trên người anh là do lần đó gây ra phải không?” Vương Dĩ Cầm khập khiễng đến bên hôn lên khóe miệng Phong Tiêu Dã. Đêm tân hôn khiến cô quá mệt mỏi nên đã không phát hiện những vết sẹo cũ trên người anh, sau đó hai người lại mặc quần áo ôm nhau ngủ nên mãi đến khi cô vào phòng tắm đúng lúc anh đang tắm thì mới thấy những vết sẹo trên ngực, trên đùi anh, lúc ấy cô đã ghi nhớ chuyện này trong lòng, đợi thời điểm thích hợp sẽ hỏi anh.
9 “Ông xã ngốc, em ở công ty thì có thể gặp chuyện gì được chứ?” Vương Dĩ Cầm ngồi dậy sửa sang lại tóc, “Đúng rồi, Lưu Đắc Chí đến công ty rồi, chủ tịch muốn anh ta theo em học cách xã giao, em sẽ nhanh chóng xử lý tốt mọi chuyện ở đây, sau này chúng ta không còn phải qua lại với Lưu gia nữa, được không anh?” Vương Dĩ Cầm sợ Phong Tiêu Dã bận lòng vì quan hệ giữa cô và Lưu Đắc Chí.
10 Đáy mắt Phong Tiêu Dã như mụ mị đi khi thấy Vương Dĩ Cầm, Điềm Điềm vui vẻ khua chén đũa, “Chị Cầm, chị thật xinh đẹp!” Cô bé hưng phấn nắm lấy tay Vương Dĩ Cầm kéo cô đến bàn ăn, “Lớn lên liệu em có xinh đẹp như chị không?”Sự cổ vũ của cô bé và ánh nhìn gắt gao của Phong Tiêu Dã khiến Vương Dĩ Cầm ngượng ngùng, ý niệm muốn chiến thắng trong đầu cô hình như thể hiện ra ngoài rất rõ ràng thì phải.
11 “Vương Dĩ Cầm, thứ con gái đê tiện này, tao quyết không bỏ qua ày đâu…” Trương Phượng Chi như mụ điên xông vào văn phòng Vương Dĩ Cầm, thư ký cực lực ngăn bà ta lại nhưng không được.
12 Đêm đó, Phong Tiêu Dã lo lắng vạn phần áp giải Alice lên máy bay còn Vương Dĩ Cầm ở lại bệnh viện chăm sóc Điềm Điềm, đợi Phong Tiêu Dã mang tin tốt lành về.
13 “Được, em ký. ” Vương Dĩ Cầm nhắm mắt lại, cố dằn lòng không khóc. Cô không muốn để Phong Tiêu Dã thấy dáng vẻ tuyệt vọng và nhếch nhác của cô, cho dù phải ly hôn, cô vẫn sẽ luôn biết ơn những dịu dàng và yêu thương mà anh đã cho cô thuở trước.
14 Lão quyết định sẽ giết Sam, nhưng lão phải lấy được chứng cứ về việc cấu kết của hai người trước đã, một khi chứng cứ đó bị phát hiện thì nhà Howson cũng tiêu đời theo.
15 “Mau kiểm tra thông tin bên trong, chúng ta phải đưa ra bằng chứng xác thực để lão Howson không còn giảo biện được nữa, phải biết rằng, lão ta có quan hệ thân thiết với rất nhiều nghị viên quốc hội.
16 Lễ Giáng sinh đến rất nhanh. Vì nhà trẻ cho học sinh nghỉ lễ, vừa hay lái xe của Đường Quả Ốc có việc phải đến Đài Bắc nên Điềm Điềm cũng nhân dịp này trở về Đường Quả Ốc đón Giáng sinh.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 35