1 Ba!
Âm thanh của cái tát vang dội quanh quẩn trong phòng.
Mộc Tuyết tỉnh táo lại, cô nhìn thầy dạy toán kiêm giáo viên chủ nhiệm Phạm Kiếm Xuân phía trước, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
2 Mộc Tuyết đột nhiên mở mắt ra.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, bốn phía là màu trắng.
Mộc Tuyết hít sâu một hơi, cô xác nhận, mình trọng sinh.
3 ‘Tiểu Tuyết nhà cô?? Rõ ràng là em gái nhà tôi!!
Theo lý thuyết, bình thường nam sinh nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp đáng yêu như thế nói chuyện, hẳn là như hoa nở giữa mùa xuân.
4 Phạm Kiếm Xuân nhận một đống quà của Mộc Tiền Trình, vốn là có một chút chột dạ giờ cũng tan thành mây khói, lại cảm thấy mình là thầy giáo đáng thương bị học sinh vũ nhục, vì thế chuẩn bị tư thế giáo huấn Mộc Tiền Trình và Hà Hiểu Lệ.
5 Hiệu trưởng thấy Phạm Kiếm Xuân không ra ngoài, cũng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt ý bảo ông ta ngoan ngoãn một chút.
“Tiểu Tuyết đã khỏe hơn chưa?”
Mộc Tuyết gật đầu: “Tốt hơn nhiều, Lưu Sảng ban 16 đã trả tiền viện phí cho con.
6 Lần này, Ngô Sâm Nhược thân cao 1m76 và Lưu Sảng 1m80, phát huy tác dụng.
Lưu Sảng khỏi nói, vốn chính là học sinh chuyên thể thao, thêm cậu luôn nhiệt tình yêu thương vô đối với Taekwondo quyền anh võ thuật vật lộn tự do, là người luyện võ, đám con nít choai choai này chỉ có thể cho bọn họ nhét kẻ răng.
7 Khi Hà Thành Canh mở cửa thì giật mình.
Đây là chuyện gì, biểu cảm lãnh ngạo khinh thường của Mộc Tuyết là như thế nào, tại sao Mộc Dong lại la hét giống như người điên.
8 Mộc Tuyết lấy đồ ăn của mình, bưng đến chỗ bọn Lưu Sảng. Lâm Dư Phỉ đứng cách đó không xa, do dự rốt cuộc có nên đi qua hay không.
Tròng mắt Ngô Sâm Nhược vừa chuyển, không biết nghĩ cái gì, nói nhỏ với Mộc Tuyết, Mộc Tuyết lắc đầu.
9 Ngô Sâm Nhược lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, động tác thuần thục đốt điếu thuốc: “Chỉ đánh người, không giết người, diệt cỏ không diệt tận gốc?”
Con ngươi Vương Minh co rụt lại: “Mày nghĩ rằng tao không dám?”
Ngô Sâm Nhược từ chối cho ý kiến nhả khói thuốc, nói: “Giết người ban ngày, còn ở chổ đông người thế này, mày cảm thấy kết cục của mày sẽ thế nào?”
“Mày nghe ngóng được, bọn tao cưỡi mô tô đến trường.
10 Đổi giày xong, Mộc Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới sô pha, nơi đó đã có rất nhiều người, trong đó còn có Mộc Dong đang khóc tỉ tê.
“Ba mẹ, hai người đã về, vất vả.
11 “Dong Dong, em ở nhờ nhà chị hơn ba năm, lúc nào chị cũng đối xử tốt với em, che chở nuông chìu em. Nhưng em thì sao, em ghét chị, không nghe lời, còn bắt nạt chị.
12 Dù mẹ Hà có ngu hơn nữa, cũng hiểu được, quan hệ ba người bọn họ không tốt.
“Thành Canh……” Nước mắt mẹ Hà lại rơi xuống: “Con là người nhà họ Hà, tiểu Tuyết mới chính là người thân của con, người nhà họ Mộc cũng đâu có quan hệ gì với con.
13 “Trộm tiền học phí của lớp, biết điều thì mau nhận lỗi, trả tiền lại, nếu không đợi lát nữa bị lục soát, sẽ không bị xử phạt đơn giản như vậy, tuyệt đối sẽ đuổi học!”
Phạm Kiếm Xuân hung thần ác sát vung thước, năm nay hắn đúng là xui xẻo , đầu tiên là chuyện Mộc Tuyết, sau đó là bị hiệu trưởng mắng, năm nay cũng không hy vọng được đánh giá tốt, anh họ cũng giận hắn, đài truyền hình thiếu chút nữa đã đưa tin.
14 Tối hôm qua sau khi làm bài tập xong Mộc Tuyết vào không gian, phát hiện đóa hoa lan kia vẫn chỉ mới nở một nữa như trước, biến hóa rất nhỏ. Cô cảm thấy kỳ quái, bởi vì cây Lam Diệp và cây Kim Diệp sinh trưởng khá tốt, cứ một ngày sẽ mộc thêm lá, bây giờ Mộc Tuyết đã hái được khá nhiều lá cây.
15 Lại đến cuối tuần, Mộc Tuyết vừa gặp Tống Ngôn Mục, lập tức ngoan ngoãn nói chuyện hôm đó với Mộc Dong.
“Sao hả, bây giờ không phủ nhận năng lực của mình nữa?”
Vẫn là tiệm cà phê trước kia, Tống Ngôn Mục lấy thìa khuấy đường.
16 Cô bé trước mặt, hình dáng giống như một đóa Bạch Liên Hoa, lời nói ra lại cay nghiệt thấu xương. Ngô Du Hà hất cằm lên lắc đầu, trong mắt toát ra uy hiếp và khinh thường: “Em gái nhỏ, chú ý cách nói chuyện của cô, tôi không biết cô là con gái nhà ai, nhưng, nhà họ Ngô không phải là người cô có thể chọc, nếu không đang đi trên đường mà bị dính một chén axit sunfuric thì cũng không biết tại sao lại như vậy.
17 Chờ người mặc váy màu xanh nhạt nhìn thấy Ngô Mộng nằm trên mặt đất, trán và tai chảy máu, bà ta hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Ngô Thiên Tứ cũng hoảng sợ, hắn giống như lại thấy được lúc đó, Ngô Sâm Nhược tuổi còn nhỏ đứng trên lầu, mặt không chút thay đổi, mà ở dưới lầu, là một bãi máu thịt lẫn lộn.
18 “Alo? Anh Ngôn Mục, ừ…… Cái gì? Anh…… Quên đi quên đi, cám ơn anh. ” Mộc Tuyết uể oải cúp điện thoại, Tống Ngôn Mục sẽ giúp cô giải quyết vấn đề mua phòng, nhưng, vẫn phải nâng lên bốn tuổi, còn không biết xấu hổ nói để trong tay người khác không an toàn bằng tự mình nắm giữ, chờ cô lớn thì sửa tuổi lại là được.
19 Chợ cũ Nông Mậu ở vùng ngoại ô, tuy rằng đã xuống dốc, nhưng vẫn có không ít người buôn bán.
Tống Ngôn Mục, Mộc Tuyết còn có Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng một hàng bốn người đi tới đây xem phòng.
20 Con trai, là con trai…… Nhưng có phải con của mình hay không thì không biết đâu, trong lòng Mộc Tiền Trình bất ổn, muốn vui vẻ lại không dám vui vẻ: “Dao Dao à, em cũng biết, tiểu Lý mới mười mấy tuổi đã đi theo anh, nghĩa vợ chồng làm sao xóa bỏ, anh mua nhà cho em, em an tâm dưỡng thai trước có được không?”
Biểu cảm của người phụ nữ vặn vẹo: “Không! Em không cần nhà của anh cho, thứ em muốn là tình yêu, là gia đình.