1 Hinh Dĩnh từng tưởng tượng ra vô vàn hoàn cảnh gặp lại anh Thành Thành, song lại chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này. ***Thời gian ba ngày của hội nghị quốc tế về di truyền học, đã được định sẽ tổ chức vào cuối tháng 10 tại New York.
2 Cũng vì cậu trầm tĩnh lễ phép, cũng vì cậu sạch sẽ đẹp đẽ, Hinh Dĩnh đối với cậu rất có cảm tình, dù cho cậu có bị khuyết tật. ***Năm quen biết Kính Thành, Hinh Dĩnh năm tuổi, do công việc của bố mẹ có sự điều động, phải chuyển nhà, cũng chuyển cả trường học, chuyển vào lớp dự bị lớp 1 của trường tiểu học Dục Anh cách khu ký túc xá mới không xa.
3 “Anh Thành Thành, đã lâu không gặp!” ***Xung quanh đột nhiên vang lên từng tràng pháo tay như sấm dậy, rất nhiều người đang đứng lên vỗ tay, âm thanh vang mãi không dứt.
4 Qua hôm nay, anh sẽ có thể thực sự buông tay. Nghĩ kỹ thì đây đúng là một việc đáng để vui vẻ, đáng để chúc mừng. ***Buổi sáng thức dậy, Kính Thành tự nhiên lại thấy có chút vui vẻ.
5 “Sao anh lại tìm một người trẻ đến vậy?” ***Vừa nói xong từ “Có”, bản thân Kính Thành cũng thấy kinh ngạc: Làm sao anh lại nói “có”? Nhưng, nếu nói “không có” thì sau đó biết nói gì? Lẽ nào nói rằng suốt mười năm này anh vẫn luôn thích cô, chỉ thích mình cô? Anh đương nhiên không thể làm việc hoang đường như thế.
6 “Anh cần giúp đỡ, em lại có thể giúp, tại sao lại không cần?”***Kính Thành dường như hơi ngây ra một chút, sau đó, lại như không có chuyện gì nhìn bàn tay của Hinh Dĩnh đang vươn ra, đôi tay anh nắm lấy chiếc bàn trước mặt, dùng lực để tự đứng lên.
7 “Anh là đồ thọt thối. ”***Kể từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Thành Thành đã biết, đôi chân của mình không giống như những đứa trẻ khác. Đôi chân của cậu gầy bé hơn những đứa khác, chân trái ngắn hơn chân phải một chút, lúc bước đi khập khà khập khiễng, nếu phải đi bộ lâu một chút là hai chân sẽ thấy đau nhức vô cùng.
8 “Em muốn anh thấy như cũng đã tới đó mà. ” ***“Anh muốn đi đâu?”“Nghe nói đại lộ số 5 ở New York rất nổi tiếng đúng không?”“Đúng vậy. ” Trên đường đại lộ số 5 có rất nhiều phong cảnh đẹp.
9 Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc ta nói những chuyện trên trời dưới đất. Hai người họ, lại lớn dần lên trong lúc lặng lẽ phải lòng nhau. ***Từ đó về sau, Dĩnh Tử cứ cách ba đến năm ngày lại qua nhà anh Thành Thành mượn rồi trả sách.
10 “Anh còn nhớ không, lúc còn nhỏ, chúng ta thường cùng nhau uống trà hương?” ***Kính Thành và Hinh Dĩnh ngồi nghỉ ở chiếc ghế băng trước Thư viện công cộng New York một lúc, rồi lại tiếp tục đi theo đại lộ số 5.
11 “Anh Thành Thành, anh không muốn chơi với em sao?” ***Ra khỏi tiệm cà phê, hai người dừng chân trước ngã tư đường, Hinh Dĩnh chỉ sang bên phải đại lộ giới thiệu với Kính Thành: “Bắt đầu từ chỗ này, toàn bộ đều là khu mua sắm.
12 “Cứ cho là thọt, anh ấy vẫn bước đi như người bình thường cơ mà!”***Thế giới bên ngoài trắng như tuyết, đẹp đến kỳ ảo. Dưới ánh nắng, trên mặt đất có vô số những hạt thủy tinh lóng lánh đang phát sáng, giống như trong lớp tuyết kia được rải đầy những hạt kim cương, lấp lánh đến chói mắt người ta.
13 “Chúng ta đi xoay kẹo đường nhé?” ***Chớp mắt, đã là mùa Đông thứ ba, Dĩnh Tử cũng đã tròn tám tuổi. Trước Tết, một trận tuyết lớn vừa rơi. Dĩnh Tử vẫn như hai năm trước, luôn cùng anh Thành Thành xuống chơi dưới chỗ cây ngô đồng.
14 Cô bé gọi cậu là gì thế? Anh Đông Đông! Hiểu Đông nhất thời sung sướng vô cùng. ***Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Chèn vạch, không tính. ”Là ai thế?Là người bán kẹo đường.
15 Trong lòng Thành Thành lúc này tựa như lon nước chanh có ga vừa bị lắc mạnh xong, cứ sùng sục sùng sục trào bọt ra ngoài. ***Đột nhiên có người hét lớn: “Ném cầu tuyết, ném cầu tuyết rồi!”Lũ trẻ bắt đầu chạy hết về hai phía của cây ngô đồng.
16 Trong lòng bỗng ngộ ra một điều, cùng gọi là anh, nhưng anh Thành Thành và anh Đông Đông lại không hề giống nhau tí nào. ***Thành Thành đi rồi. Mọi người lại giải tán hết cả, tiếp tục chơi trò của mình.
17 “Anh vẫn sợ mèo sao?” – “Sợ chứ, anh vẫn sợ lắm!” ***Kính Thành và Hinh Dĩnh vẫn trầm mặc như cũ, mỗi người tự chìm đắm trong phần ký ức về tuyết trong hồi ức của mình.
18 “Chúng đều là những kẻ xấu xa, anh đừng để ý đến chúng nữa. Tương lai, anh nhất định sẽ giỏi hơn tất cả, tức chết chúng đi. ” ***Thời gian sớm đã quá trưa, Kính Thành và Hinh Dĩnh vẫn đang ngồi trong tiệm cà phê, hai người đã rất lâu vẫn chưa nói với nhau lời nào.
19 Cậu cũng thầm than trong lòng: Trương Kính Thành, mày tiêu rồi! ***Ngày hôm đó, Dĩnh Tử tới nhà anh Thành Thành mượn sách. Vừa vào cửa, cô bé đã chú ý thấy, hôm nay anh Thành Thành đi lại nghiêng ngả hơn ngày thường rất nhiều.
20 “Em cút đi!” ***Ngồi nghĩ kỹ lại, thì rất nhiều những điều không may mắn, dường như đều bắt đầu từ ngày hôm đó. Trong những năm này, Kính Thành và Hinh Dĩnh có lúc hồi tưởng lại chuyện đã qua, nhưng đều cố tránh nhớ về ngày hôm đó.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 15