1 Tại biệt thự Liễu gia: _ Chào ông bà, chào bố mẹ cháu đi học! Liễu Nguyệt chào mọi người rồi nhanh chóng chạy ra xe ô tô đi đến trường _ Xin lỗi anh, đã để anh đợi lâu _ Không sao thưa tiểu thư – Anh tài xế cười hiền hòa, nói.
2 _Ngươi sẵn sàng chưa, Liễu Nguyệt ? – Tiên nữ « đanh đá » hỏi nàng _ Được rồi ! – Liễu Nguyệt miễn cưỡng đáp lại, mắt càng ngày càng nặng trĩu, rồi thiếp dần đi _Tốt, hãy chuẩn bị nhập thể nhé, chúc ngươi may mắn ! – Tiên nữ mỉm cười, phát tay áo trắng, bạch y bay bay, sương mù phủ trắng, thân ảnh Tiên nữ dần tan biến vào không trung _ Á khoan đã, tôi có biết gì về « Liễu Nguyệt cổ đại » đâu, người bảo tôi biết làm sao ? – Nàng chợt giật mình, hét lên trong khoảng không _ Ngươi thông minh như vậy, tự lo đi !!!! – Tiếng tiên nữ văng vẳng lại, mơ hồ tựa sương khói _ Cô….
3 Ta là Liễu Nguyệt – con gái Liễu tể tướng, ta là thiên kim tiểu thư , con gái của Liễu Tùy Sinh và Tô Bích Quế. Dù thời gian ở bên họ không lâu, nhưng ta nhất mực kính trọng họTuy vậy, trong suốt hai năm « chơi » cùng với Trầm lão bá, ta thề là không quá 50 lần oán trách cha và mẹ.
4 Hai ngàn lượng nha, là hai ngàn lượng đó ! Số tiền hoàn toàn không nhỏ, đúng vậy, không nhỏ. Chính vì thế, xác xuất bị lũ trộm chú ý là rất cao, mà nếu bị mất rồi, bốn tháng tới ta biết sống thế nào.
5 _ Lăng Thiên Phong, ta yêu cầu ngươi đi chậm lại một chút. – Một nam nhân vóc dáng thư sinh, khuôn mặt …. . không biết nói thế nào. Bình thường có lẽ hắn là một nam nhân ưa nhìn, đủ khiến các cô nương ngoái nhìn, khí chất tao nhã….
6 Về đến khách điếm, ta không khỏi tự sỉ vả mình hơn 3800 lần!!Các cụ nói cấm có sai, cái miệng hại cái thân !! TT_TTChỉ vì cái tình nông nổi, ngu dại, mà tự ta đã đâm đầu xuống cái hố mang tên « xấu hổ », rõ ràng là đã nhìn thấy cái bẫy đó, thấy nó tối đen, nguy hiểm nhường nào, biết rằng sảy chân một cái là mấy tháng sau Trầm lão bá tới nhặt xác ta ngay !!! Vậy rồi thì sao….
7 Ngồi vào bàn,cảnh tượng lúc này thật sư rất khôi hài. Bốn vị nam nhân đẹp trai tuần tú, lấp lánh như những vì sao. Nhưng nhìn hành động của họ thì thật là….
8 _ Nhị ca, liệu có tin được tiểu tử này không? Thật đáng ngờ! Ngọc Khâm hỏi khi cả ba người đã ở trong phòng. Thực ra mà nói với khả năng của Thiên Phong, chắc chắn cũng nhìn ra… nhưng dù sao cũng nên nói ra sự nghi ngờ của mình.
9 Tất nhiên… đi mãi đi mãi rồi cũng phải tới cái nơi cần tới – ngoại thành. Vốn ban đầu ta dụ hắn tới là để đi chơi cho thỏa thích, tội cái là đi trong thành nhiều quá, giờ ra đến đâu hai chân đã tê nhừ, có muốn cũng chẳng làm gì được.
10 _ Phiêu Sinh ! – Ta run run gọi, tay bất giác chạm lên môi. _ ?_ Ngọt thật. – Chết tiệt mà, Lăng Thiên Phong ta sao có thể vì một đôi môi của đàn ông mà trở nên hồi hộp như thế được.
11 Ồ, mọi người coi kìa, sao Mặt trời lại mọc đằng tây, lặn phía đông ? Sao trên đầu ta toàn sao nga ? Sao gấu Bắc Cực lại ở sa mạc Xa –ha- ra ? Sao xương rồng lại mọc ở Bắc Cực, sao Ấn Độ Dương lại nằm giữa Châu Á, sao người ngoài hành tinh lại đi bắt tay với chủ tịch liên hợp quốc, sao con người lại đi bằng tay, sao cún lại dắt người đi dạo ?Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, sao mọi thứ đảo lộn hết lên thế này ? TT_TT Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
12 Giờ ta rất hạnh phúc nga !!! Rất hạnh phúc luôn đó !!! Hắc hắc, có mỹ nam bên cạnh, được mỹ nam lo cho ăn, lo ặc. Thỉnh thoảng còn được ăn đậu hũ miễn phí.
13 Lăng Thiên Phong ?_ Thiên Phong ? – Ta giật mình, quay ra nhìn hắn. _Thiên Phong ? – Trầm lão bá nói, rõ ràng chẳng hề ngạc nhiên gì cả. Hoàn toàn không.
14 Có biến cái gì? – Thiên Phong trừng mắt nhìn kẻ phá đám, hết Trầm sư phụ lại tới tên ngố này. RỐt cuộc đến khi nào hắn mới yên ổn nói chuyện với Nguyệt nhi.
15 Đúng, đây mới đúng là bản lĩnh của người làm thái hậu, hà hà, Mẫn thái hậu, càng ngày con càng yêu quý người đó. Cái nheo mắt của người trông mới quyền rũ và cá tính biết bao.
16 Đã một tháng trôi qua kể từ ngày “ thế chiến thứ ba bùng nổ” và vẫn đang có chiều hướng tiếp tục gia tăng. Ban đầu, Thiên Phong chỉ cho rằng làm thế này vừa giúp Liễu Nguyệt nhận ra tình cảm của mình , vừa khiến Chi Liên tâm phục khẩu phục… ai dè, giờ đây chính hắn còn chẳng muốn về phủ nữa.
17 Chơi suốt cả một ngày, khó khan lắm Thiên Phong mới “xách cổ” Liễu Nguyệt ra khỏi kĩ viện, nghĩ cũng thật lạ, cứ tưởng trong các đệ tử của Trầm lão bá, người dễ chịu ảnh hưởng ( nhiễm thói hư) của sư phụ cùng võ nghệ kém nhất là Tiếu Ngạo, ai ngờ….
18 _ Hạo Vân? – Liễu Nguyệt ngạc nhiên. Nhưng nhìn kĩ lại, màu mắt Hạo Vân rất khó nhận ra, nó chỉ phớt qua ánh bạc mà thôi. Vì vậy, Hạo Vân đã ở cạnh từ khi mới vào phủ nhưng tới tối nay nàng mới nhận ra màu mắt của hắn.
19 Đúng là nữ chính của chúng ta đang ở một thế giới khác…Thế giới trong mộng…. Ngay sau khi bị Chi Liên đâm ( nàng nhớ loáng thoáng như vậy), nàng chìm sâu trong cơn ngủ mê.
20 Truyện kể rằng vào ngày lành năm đó, sau khi vương phi tương lai Liễu Nguyệt thoát kiếp nạn. Thái hậu đã lên chùa chọn ngày lành tháng tốt để rước Liễu tiểu thư về phủ Vương gia.