1 Khi hai con phúc hắc yêu nghiệt va chạm với nhau, thật giả cùng xảy ra, cuối cùng chân tướng người nào thua người nào thắng?Lời đồn rằng, Thái Hậu thần bí của Mặc Kỳ quốc nắm giữ quyền lực.
2 Trên một vùng trống trải có thể nhìn thấy nước mặt hồ xanh sâu thăm thẳm, màu nước với màu trời hòa vào nhau, giống như đã cắn nuốt tất cả dấu hiệu của sinh mạng, ngay cả hạt cát của nước bên cạnh cũng không cảm giác được hơi thở của ánh sáng mặt trời, mỗi một viên tản ra ánh sáng màu lam sâu thẳm.
3 "A!" Đột nhiên tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng ròng, mệt mỏi ngồi dậy, giấc mơ vừa rồi giống như là lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chỉ nhỡ rõ là nàng đã rơi xuống vực sâu vô tận, phía dưới là lửa địa ngục đang chờ nàng, nhưng vẫn vô vọng bị hút vào phía dưới.
4 "Đây là nha đầu, tiểu tử nào mà dám tranh giành địa bàn với ta!""Nhất định là người mới tới, không hiểu qui củ, mau đuổi bọn họ đi, bắt đầu đi!"Một khuôn mặt bẩn thỉu lộ ra vẻ khinh thường và tức giận, đưa chân đá mạnh về phía cô gái và bé trai đang cuộn tròn nằm trong góc tường: "Này! Này này! Mau đứng lên cho lão tử, không biết đây là địa bàn của huynh đệ chúng ta sao?""Đẳng Đẳng, Hắc Đản, ngươi xem dáng vẻ tiểu tử này trắng trẻo mập mạp, so với tiểu quan trong sân cũng hấp dẫn hơn a, chúng ta giữ lại có được không!" Một tên khất cái bẩn thỉu đá cô gái và bé trai đang ở góc tường, sau khi nhìn thấy dung mạo bé trai, lộ ra vẻ mặt dâm đãng bỉ ổi: "Nếu dám chiếm địa bàn của anh em chúng ta, vậy thì hãy để cho chúng ta hảo hảo chơi đùa một chút!" Vừa nói hai mắt liền sáng rực xông lên.
5 "Ùng ục. . . . . . . . "Vân Chỉ bị một âm thanh kỳ quái làm cho hết hồn, thật vất vả mới tìm ra được nguồn gốc âm thanh. Nghiền ngẫm nhìn bụng đứa trẻ, lại thấy người đó đã sớm đỏ mặt xấu hổ.
6 Lửa giận tăng vọt, tia lửa trong đáy mặt xẹt qua một người, chỉ là còn thiếu nước nhào tới ăn tươi nuốt sống nàng! Kẻ ngốc này lại dám nói các nàng là chó!Tia lửa giận còn chưa kịp phát tiết, lại bị tình cảnh trước mặt đánh lừa, nữ nhân ngu ngốc kia đang nở nụ cười như hoa nở, bên cạnh có một con chó đang cọ cọ vui mừng.
7 Tròng mắt màu lam sâu không nhìn thấy đáy, đột nhiên Vân Chỉ đưa Mộng nhi qua một bên, hai tay lôi kéo quần áo Nhị tiểu thư: "Ngươi đánh ta! Ngươi là nữ nhân hư! Ta muốn nói ẫu thân ta biết! A a a! Ô ô ô!" Chỉ trong chốc lát nước mắt nước mũi lan rộng, mặt khác đem nước mắt nước mũi lau lên y phục của Thiên Đại Tuyết Ngưng.
8 "Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu nương nương đến! Dự Vương gia đến!" Giọng nói bén nhọn xẹt qua buổi tiệc, tất cả mọi người ở đây đều cung kính đứng lên, hoặc là nửa ngồi hoặc là khom người, nghênh đón ba người trình diện.
9 Sau khi đôi này hoàn thành xong, mọi ánh mắt của mọi người đầy hào hứng nhìn về một đôi ngốc ngếch này. Không cần đợi người ngoài nhắc nhở, Vân Chỉ cực kỳ thông minh đưa túi gấm ra, chờ người nào đó tiếp nhận, khóe mắt liếc nhìn về phía Thiên Đại Tuyết Ngưng, phát hiện nét phấn khởi trên khuôn mặt kia, trong lòng cảm thấy buồn cười.
10 Cung yến náo nhiệt thì từ lúc Dự Vương ăn phải đồ không tốt cũng kết thúc, sau khi đại thần và các nữ quyến đi hết, dĩ nhiên sắc trời trở nên tối đen, trong cung ban đêm càng trở nên hắc ám đáng sợ, như đang cất giấu vô số bí mật phía sau tòa thành, thường thường toát ra một diện mạo đáng sợ.
11 Đại hôn mà dân chúng Mặc Kỳ quốc mong chờ từ lâu cuối cùng cũng đã đến, từ vương công quý tộc đến lê dân bách tính đều muốn xem hôm nay một đôi ngốc nghếch kia sẽ làm nên chuyện cười gì, từ sớm trước cửa Dự Vương đã tập trung rất nhiều người đến xem náo nhiệt, tìm đúng thời cơ để trà trộn vào xem trò hay.
12 Vì Thiên Đại Tuyết Ngưng gả cho Hoàng thượng nên dĩ nhiên muốn đi ra trước Vân Chỉ, khi Vân Chỉ được bà mối tiếp nhận đưa đến một cỗ kiệu khác thì một cỗ kiệu màu đỏ sơn vàng đã chuẩn bị khởi hành, còn chiếc kiệu hoa kia cũng không khác mấy so với kiệu hoa phổ thông, cửa sổ và cửa kiệu đều rộng mở, tân nương Thiên Đại Tuyết Ngưng cũng không có khăn lụa đỏ che mặt, Hoàng phi vào cung nên muốn nhận được sự cúng bái và chiêm ngưỡng của dân chúng nên có chút khác biệt so với hôn lễ bình thường.
13 Đêm tối dần dần trôi đi, sương mù sáng sớm tiến đến, sau khi những ánh mặt trời chiếu sáng Dự Vương phủ, màu vàng chói lọi bao phủ lên những mái ngói cổ kính giống như muốn tuyên bố rõ ràng là mình đẹp như thế nào.
14 Đợi àn đêm buông xuống, ánh sáng ban ngày bị một màn sương bí ẩn đẩy ra, toàn bộ những sự vật bị sương mù che lại dần dần hiện ra. Vẫn là cái mật thất quen thuộc kia, hai người đã sớm tụ họp ở đó để thương thảo, trong đêm tối âm thanh đối thoại trầm thấp càng thêm rõ ràng.
15 Biết nàng đang hiểu lầm chính mình, mà tình huống lúc này lại khiến hắn không thể giải thích nhiều. Tuy nhiên phi tiêu lại càng ngày càng nhiều, tuy rằng hắn đã cảm nhận được chỗ tối có người, nhưng phi tiêu cứ tiếp tục bay đến ngăn cản hắn đi về phía trước, kiếm trong tay bay lượn trong không trung đánh chặn, Vân Chỉ phía sau cũng đang đánh chặn phi tiêu.
16 "Đó là đương nhiên!" Công Ngọc Viêm Bân nhẹ nhàng cười cười, khuôn mặt đẹp như ngọc kia cười rộ lên giống như một loại gió xuân thổi vào khiến người khác cảm thấy thư thái.
17 Liễu Yên bị khí thế đó làm cho ngẩn người, rồi sau đó cười nhẹ ra tiếng: "Công tử đang nói đùa sao! Di Hồng Viện chúng ta đang làm ăn vô cùng tốt, hơn nữa nơi này vốn dĩ là nơi nhộn nhịp nhất trên phố Hoa Liễu này, chuyện mà công tử nói thật đúng là chuyện cười nha.
18 Sau khi quay lại Vân Chỉ vừa định ló ra thì rốt cuộc lại bị phát hiện, giật mình đành phải chạy trốn. Sau khi chạy được vài bước thì nhất thời cảm thấy có cái gì đó không đúng, giọng nói của người đàn ông vừa rồi nghe rất quen, hình như là đã nghe thấy ở đâ.
19 Lúc đó, Vân Chỉ đang ngồi trong phòng ngẩn người nhìn mưa rơi xối xả ở bên ngoài cửa sổ, đã sang tháng ba rồi, không phải là không nên có kiểu thời tiết mưa to gió lớn như thế này chứ.
20 Trong mấy ngày kế tiếp, Vân Chỉ vẫn đóng cửa không ra ngoài, không biết là nàng muốn quên thế giới hay là muốn để thế giới lãng quên nàng. Mộng nhi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, rồi than nhẹ một tiếng, mấy ngày nay nàng chỉ phụ trách việc đưa cơm một ngày ba bữa nhưng Vương phi một chữ cũng không nói với nàng.