1 Cảnh 1:Lại phạt nàng quỳ tông đường chứ gì… Nàng cũng quen rồi ! Nhưng hình như có gì sai sai á… Tay hắn đặt ở đâu vậy ?! Sao lại đặt trên eo nàng ?!-Di mẫu, không lẽ đã quên điệc nhi rồi ?! Quên hôm đó con ở trong nơi mềm mại của người rồi hay sao.
2 Đau quá! Đau cả cơ thể lẫn tâm hồn. Máu tươi đang nhuộm đỏ cơ thể này…Không chỉ có cơ thể nàng đang dần nguội lạnh mà cả trái tim của nàng cũng đã không còn nhịp đập tuổi thanh xuân nữa rồi!Ha ha… Mai Chiêu Lan… Đây là cái kết mà mày phải nhận.
3 Hắn đi rồi, nhưng hắn bỏ lại cho nàng vẫn những lời cay độc… Chỉ còn mình nàng mà thôi, nàng khóc. Nàng khóc rất nhiều, khóc không phải vì hắn, mà nàng khóc vì tất cả sai lầm đã gây ra.
4 Nếu dựa theo trí nhớ của nàng kiếp trước thì bọn tiểu thiếp của tên Nam Dương này sẽ vào phòng làm ầm lên trong lúc nàng không mảnh vải che thân. Không phải nàng muốn luống cuống như thế mà vì tên khốn kia hành hạ nàng người không ra người quỷ không ra quỷ!Sau đó hình như bọn họ còn đem A Hạnh lôi ra phạt trăm roi vì dám mở miệng ra giải thích, van xin cho nàng! Thật là một bọn khốn!-Sao?! Sáng sớm các con đến tìm di nương ta có việc gì không?! _ Chiêu Lan khoan thai bước đến bên chiếc bàn ghỗ được chạm khắc hình tứ linh thật tinh xảo.
5 -Khuyển nhi xin chúc Thái Thái an thọ!-Miễn lễ!Trước mắt nàng là một cụ bà với chiếc áo màu vàng kim sang trọng, ánh mắt sáng quắc không có vẻ lẩn thẩn của tuổi cao tác cả.
6 -Ha ha… Ha ha… _ Tiếng cười vang vọng trong đêm tối thánh thót, cao vút của nữ nhân âm vang cả một khoảng trời thật sự làm cho người ta cảm thấy có phần quỷ dị.
7 Gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu lúc bé hay gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú lúc này đều luôn nằm trong tâm trí của hắn hai mươi năm rồi!-Lan nhi à, chỉ cần nàng đồng ý, dù là chân trời góc biển ta đều theo nàng cả.
8 Chiêu Lan chăm chăm nhìn chiếc tram vàng trên tay mà không hay A Hạnh đứng sau lưng tự lúc nào. -Hù !!!!-Á!!! … Em thật là… Nhỏ này! Đứng lại cho tỷ!…-Em đi mua mấy thứ tỷ dặn chưa này ?!-Dạ.
9 Một bộ quần áo trắng toát! Nếu là một bộ đồ bình thường thì nàng cũng chẳng nói làm gì mà bộ đồ này nàng không nhìn lầm là đồ tang! Chỉ khác cái là đây là một đồ tang của quý phu nhân mà thôi! Được đính kèm với ngọc trai long lanh làm sao! Nhưng làm nàng thiếu tý nữa là đập nguyên bộ đồ “tráng lệ” này vào mặt tên khốn đang cười đểu giả với nàng rồi!Nàng tự biết bản thân là quả phụ rồi! Nàng tự biết là phải sống cả đời cô đơn rồi! Không cần hắn nhắc! Tên khốn nạn! Kiếp trước đúng thật nàng bị mù rồi mới yêu một tên nhân phẩm tồi như hắn!Tay nàng siết chặt vào trong mảnh y phục chướng mắt kia thì một vật trong bộ quần áo vô tình rơi xuống vừa đúng lúc rơi vào tay ai.
10 Khách đến Thần hầu phủ này thật sự là khách quý! Hắn hình như tên là cái gì á nhỉ, nếu nàng nhớ không nhầm là Thẩm Nguyệt Thần thì phải! Nàng lúc trước được cha giới thiệu rất nhiều lần, cha nàng rất vừa ý hắn.
11 Chiêu Lan chạy như điên ra vườn sau của Thần hầu phủ nhưng người đâu không thấy! Hắn đi đâu rồi! Không lẽ hắn bực tức vì nàng dám làm lơ hắn mà bỏ đi rồi! Không nghĩ nhiều nàng đành cất tiếng kêu:-Tân trạng! Tân trạng! Ngài ở đâu?!Hỏi nàng vì sao dám liều mạng như thế ư?! Vì hộp quà của hắn?! Đúng! Hắn tặng nàng không phải là món quà thông thường mà là băng tằm ngàn năm.
12 Vừa về đến phòng là Chiêu Lan liền ngâm mình vào trong nước nóng, bỏ mặc luôn cả bữa cơm chiều, chỉ dặn A Hạnh để lại một ít màn thầu và cháo cho mình mà thôi!Hỏi nàng vì sao phải sợ sao?! Đơn giản thôi mà! Nàng đang là quả phụ, đơn hòa thê còn chưa có thì làm sao nàng dám ngang nhiên ngã vào lòng trai trẻ cơ chứ! Nàng còn cần cái mạng này nha! Nàng không muốn bị nhốt vào lồng heo thả trôi hay là bị loạn đao đánh chết đâu nha! Mà nếu nàng may mắn nàng thoát được thì danh tiếng của cha nàng phải làm sao?! Và điều quan trọng nhất là tên trạng nguyên này không phải “tách trà” của nàng! Nàng không thèm vì hắn mà bỏ cái mạng nhỏ này đâu, hắn điển trai nàng cũng mặc!Nhưng… Đáng sợ hơn là đã hơn hai năm không tăm không tích.
13 Không nghĩ nhiều ! Bất quá thì biến khỏi phủ Thần hầu u ám, không ai ưa nàng thôi mà ! Kiếp trước mang tiếng dâm phụ, kiếp này bất quá mang tiếng gian dâm thôi mà !Chiêu Lan thật sự tung cước thẳng vào gương mặt kiếp trước nàng yêu thương không nỡ đụng chạm !Chiêu độc này thật sự làm nàng thoát khỏi vòng tay của y ! Thoát khỏi sự kiềm chế của hắn nàng tiếp tục xuất quyền, dù biết là nàng không thể đánh lại hắn nhưng nàng liều.
14 -Tiểu thư, tiểu thư !!!Tiếng ai ?! Không lẽ là hắc bạch vô thường kêu nàng đòi mạng rồi sao ?! Nhưng… tiếng này quen lắm nga ! Sao giọng quỷ vương lại giống tiếng phụ nữ thế, mà nói đúng hơn là giống A Hạnh quá vậy !Cố gượng dậy, mở thật to hai chiếc rèm đang phủ bóng đêm che đi ánh sáng của nàng lúc này, thì gương mặt A Hạnh hiện rõ ra trước mắt !-Em… Em… sao lại ở đây ?!Sao cổ nàng bỏng rát thế này, cất tiếng nói thì đau như cắt vậy… Tay Chiêu Lan bất giác sờ lên cổ mình thì rõ ràng cảm nhận được đau đớn hơn nữa!Tay nàng chưa kịp cảm nhận cái đau lần thứ hai thì A Hạnh vội kéo tay nàng xuống, giọng lập tức vụt cao lên:-Tiểu thư, tỷ điên rồi sao?! Tỷ không biết đau à?! Mà ban nãy tỷ làm gì để tên Thượng Quan Nam Dương kia đá thiếu điều bay cả cửa phòng bước ra vậy?! Em liền xông vào thì thấy tỷ nằm bất tỉnh nhân sự ở cửa ! Thêm vào đó là cổ tỷ nguyên một dấu lằn đỏ lự hà !Không nói thì thôi, nói xong bây giờ nàng cảm thấy đau hơn à nha.
15 Thoắt cái đã gần hơn một tháng trôi qua, đôi mắt to của Mai Chiêu Lan đang nhắm mắt lại, quỳ thật nghiêm túc trước các bài vị của Thần hầu phủ. Thoáng cái đã hai canh giờ, tiếng mở cửa ken két:-Phu nhân!Vừa nói dứt câu thì bóng dáng len lén của A Hạnh đến đỡ Chiêu Lan.
16 Hôm nay, đường phố kinh thành Trường An thật sự tấp nập vô cùng. Tiếng người buôn bán với lời rao mời chào khách hay tiếng kêu của những gánh hàng rong thật sự nghe vui tai làm sao! Nếu là trước kia chắc hẳn nàng đã vén rèm kiệu ra chỉ chỉ trỏ trỏ hay hứng chí hơn nữa chắc có lẽ đã nhảy xuống rồi mua một xâu kẹo hồ lô ngào đường mà vui cười tít mắt.
17 Nhìn gương mặt con lai tươi cười đẹp như tranh của tên con lai trước mặt thì gương mặt đang bình tĩnh của Mai Chiêu Lan âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Trái ngược với Chiêu Lan lúc này tâm trạng của A Hạnh bỗng nhẹ nhõm một cách khó tả.
18 Nàng không biết, nàng không hiểu, nàng gặp hắn chỉ có hai lần mà thôi… Sao trong đôi mắt xanh biếc của hắn lúc này thật mâu thuẫn, có hận, có thâm tình, có dịu dàng cũng chứa đựng cả một bầu trời u ám… Trời ơi, có lầm không?! Hắn đối với ai thái độ phức tạp, mâu thuẫn như vậy?! Trên xe lúc này chỉ có mình nàng mà thôi! Là nàng chứ ai vào đây?! Điên rồi! Chuyện gì đang xảy ra thế này!!! Càng ngày nàng càng cảm thấy đợt trọng sinh này còn khó sống hơn trước!-Ngươi… Ngươi… Ngươi làm gì ta!Đến bây giờ nàng cảm thấy toàn thân rời rã, muốn nói chuyện mấy câu cũng không cất lời nói nổi.
19 Âm nhạc trỗi dậy, cung nữ múa hát, như những cánh bướm xinh đẹp lượn vòng chốn cung cấm nhưng lòng của Chiêu Lan vẫn không vực dậy nổi theo tiếng trống lời ca!Nhớ lại năm xưa, nàng điên cuồng theo đuổi Nam Dương, nhưng vẫn không nhớ rõ tên Thẩm Nguyệt Thần là ai, nàng đã làm gì đến nỗi hắn oán hận không thôi, thật sự nàng không biết, nàng không hiểu! Hắn rốt cuộc là ai?! Là ai mà lại đối với nàng đáng sợ như vậy! Thật sự, nàng rất muốn quên, muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng… vết hôn hằn trên cổ, cái đau thắt khi tay hắn bóp mạnh vào eo nàng,… Tất cả chúng nhắc nhở nàng: “Mọi chuyện đã xảy ra!!! Hắn, tân trạng nguyên, vị hôn phu hụt của nàng có ý định cưỡng gian nàng!!!”Nhưng nhìn hắn ngồi đối diện trên hàng ghế dài của trọng thần mà xem, hoàn toàn một phong thái khác lang sói ban nãy, tóc đen cột cao lên bằng dây tím cùng màu với trường bào màu tím đang mặc trông thật lãng tử.
20 Tiếng “choang” vừa rơi xuống thì bỗng từ đâu gần hàng chục chú bướm đủ màu sắc bay lượn đến trong ngự hoa viên. Điều này làm cho hộ vệ lớn tiếng chạy đến chỗ Thái hậu mà “hộ vệ”.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Võng Du
Số chương: 24