1 Ngõ nhỏ đen nhánh, một cô bé ra sức chạy như điên, trong mắt cô tràn ngập sợ hãi, vừa chạy vừa quay đầu lại.
Phía sau cô, có một người đàn ông mặc đồ đen đuổi theo, trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười, trong mắt có một loại như đối với con mồi nhất định phải có được.
2 "Tô Dung? Tô Dung?" Chị Kiều thấy Tô Dung ngồi sững sờ, giơ tay lây lây cô.
Tô Dung hoàn hồn, có chút mờ mịt, "Chị Kiều, chị kêu em?"
Chị Kiều buồn cười nhìn cô, "Em làm sao vậy, còn đang lo lắng cái người kia hai ngày trước sao? Em yên tâm, chị đã báo nguy, cảnh sát gần nhất hẳn đang điều tra theo dõi, chị nghĩ thật mau là có thể có kết quả thôi.
3 Phòng khách.
Tô Dung cuộn chân lên, hai cánh tay ôm đầu gối, sợ hãi nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở đối diện.
Thẩm Ngự Dương tùy ý ngồi đối diện cô, tay trái nâng lên, xoa đôi mắt, hiển nhiên vừa nãy bị Tô Dung đánh không nhẹ.
4 "Hả? Còn muốn đặt quy tắc?" Biểu tình trên mặt Tô Dung nháy mắt suy sụp.
Thẩm Ngự Dương mày hơi chọn, cô gái này, sao cảm xúc gì đều biểu hiện ở trên mặt vậy? Mặc kệ là nhắc mãi anh hay là có ý kiến với điều anh nói, đều thực dễ dàng làm người thấy rõ ràng.
5 Thẩm Ngự Dương nhíu mày.
"Tô Dung, cô làm gì vậy?"
Tô Dung đứng thẳng nhìn Thẩm Ngự Dương, "Tôi cảm thấy, tôi nên xin lỗi anh. "
Thẩm Ngự Dương nhấp môi, nhàn nhạt nói, "Ngồi xuống ăn đi.
6 Cục cảnh sát.
Viên cảnh sát tiếp quản vụ án của Tô Dung họ Uông, khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặt chữ điền, là một khuôn mặt công lý của chính nghĩa.
7 Lăng Trạch thường xuyên nhìn Thẩm Ngự Dương qua kính chiếu hậu.
Khoé môi của anh hơi câu, mắt mang một tia ấm áp, cùng lúc bình thường rất khác biệt, anh luôn nhìn chằm chằm điện thoại cực kỳ giống người mới vừa sa chân vào tình yêu cuồng nhiệt.
8 Tô Dung phát hiện, chị Kiều càng tới gần phòng nghỉ càng hưng phấn.
Cô nghiêng đầu nhìn chị Kiều rất vui vẻ, khó hiểu hỏi, "Chị Kiều, chị bây giờ vui vẻ như vậy, là bởi vì em sặc Jennifer sao?"
Chị Kiều nhéo cánh tay của cô một cái, cực kỳ buồn cười, "Jennifer thì liên quan gì tới chị chứ, cơ mà chị xác thật vui vẻ nha, tiểu tiên nữ giống nhau em, rốt cuộc cũng học được phản kích.
9 Thẩm Ngự Dương đội nón và đeo khẩu trang, đôi tay đút vào túi quần tây đi chậm rì.
Tô Dung đi phía sau anh, nhìn bóng lưng anh cô thỉnh thoảng cười ra tiếng sau đó lại che miệng lại, cố gắng kìm nén cổ xúc động muốn cười.
10 Lý do mà Tô Dung nổi tiếng, quan trọng nhất chính là xinh đẹp.
Lúc này Tô Dung mặc là chiếc váy trong hộp màu trắng, cũng là một cái váy màu trắng, trước ngắn sau dài, phía trước vừa vặn đến đầu gối, mặt sau dài xuống dưới.
11 Thẩm Ngự Dương câu môi, cánh tay dùng sức nâng Tô Dung dậy.
"Có sao không?"
Tô Dung giật giật chân, lắc đầu, "Tôi không sao. "
Không biết vì cái gì, rõ ràng cô đã hờn giỗi suốt ba ngày, trong nháy mắt gặp lại Thẩm Ngự Dương thì cảm xúc không được tự nhiên kia toàn bộ tan biến hết.
12 Đến 3 giờ chiều, cảnh Tô Dung hóa trang thành nàng tiên đã quay xong toàn bộ, bây giờ chỉ còn chờ đến khi trời tối, sau đó đi vào trong rừng quay yêu tinh cây.
13 Để ghi lại cảm giác của yêu tinh, cảnh quay không sử dụng quá nhiều ánh đèn nên ánh đèn duy nhất chủ yếu được tập trung trên người Tô Dung.
Tô Dung mặc một chiếc váy dài không phải thuần màu đen, ánh đèn chiếu xuống, hiện ra là màu xanh lá đậm, vừa vặn phù hợp với cảnh sắc rừng rậm, trên váy đan xen nhau những sợi tơ vàng, trong lúc Tô Dung di chuyển, làn váy lay động, rực rỡ lung linh.
14 Tô Dung lại nằm mơ.
Mơ thấy ngày hôm đó cha mẹ qua đời, mơ thấy mặt đất đầy máu, mơ thấy cô khóc gần như ngất đi, nhưng xung quanh lại không có một ai bước lên giúp đỡ cô.
15 Lăng Trạch ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, để điện thoại đang nghe được đến trước mắt nhìn nhìn, là Thẩm Ngự Dương không sai.
Lăng Trạch để điện thoại đến bên tai một lần nữa, "Thẩm Ngự Dương?"
Thẩm Ngự Dương bị Lăng Trạch phá hư thời gian ở cùng Tô Dun đã oán khí đầy bụng, "Anh Lăng, không phải anh gọi cho em sao, sao còn không xác định?"
Lăng Trạch nói, "Nghe giọng điệu của cậu như vậy, anh còn tưởng mình gọi lộn số chứ.
16 Kết quả của việc Tô Dung đùa giỡn Thẩm Ngự Dương, chính là bị anh vừa lừa lại gạt chiếm tiện nghi, hôn thật lâu.
Dùng cách của Tô Dung để nói, Thẩm Ngự Dương bây giờ giống như là chú cún con, thật dính người.
17 Tình huống tới có chút đột nhiên.
Nếu để Tô Dung ngẫm lại thời điểm làm chính mình xấu hổ nhất là lúc nào, Tô Dung nhất định sẽ nói, là khi cùng Thẩm đại ảnh đế hôn môi, bị người đại diện của cô và anh bắt gặp được!!!
Lăng Trạch và chị Kiều không có bất luận cái gì dự triệu, liền đột nhiên đi vào như vậy.
18 Lăng Trạch khuyên Thẩm Ngự Dương mãi, nói chuyện thật lâu, Thẩm Ngự Dương mới miễn cưỡng đồng ý anh sẽ không chủ động công khai, nhưng Thẩm Ngự Dương cũng tỏ vẻ, nếu là bị người khác phát hiện việc anh và Tô Dung ở bên nhau, anh nhất định sẽ không phủ nhận.
19 Người phụ nữ đưa họ đi thử kính họ Mai, cô nói cho mấy người họ kêu cô trợ lý Mai là được.
Khương Lê trước hết cười ra tiếng, nhỏ giọng cùng Hoàng Đại Đại nói chuyện, "Trợ lý Mai, không trợ lý *, tên này nghe thật buồn cười a!"
*từ Mai [梅] đồng âm với từ không [没]
Hoàng Đại Đại vốn dĩ cảm thấy không có gì, bị Khương Lê nói như vậy, ngược lại muốn cười.
20 Tô Dung thật sự rất muốn hỏi Lương đạo một chút, lúc ra đề mục thì ông đang nghĩ cái gì, thật là không phụ cái danh hiệu "Lương quái tài" này!
Thẩm Ngự Dương vẫn luôn âm thầm chú ý Tô Dung, thấy sắc mặt cô thay đổi thiếu chút nữa không nhịn được muốn tiến lên hỏi một chút cô làm sao vậy.