1 Lúc ban đầu, khi mới gặp gỡ Tần Hoa, A Đào đang gác chéo chân, nằm vắt vẻo trên cành đào khô say ngủ. Tại rừng đào ấy, một giọng nói rất khẽ đang ngâm nga những thi từ nho nhã, tuy khẽ nhưng đào lâm vốn vắng vẻ, A Đào cứ thế bị đánh thức.
2 Sắc trời dần chuyển tối, Tần Hoa cùng A Đào vào một khách điếm. Chủ quán vừa nhìn thấy hai vị khách nhân tựa như thần tiên, ông ta nhất thời ngây người.
3 Một lúc sau. A Đào thấy quá buồn chán, nàng bèn đến bên cửa phòng Tần Hoa nói: “A Hoa. ”Tần Hoa bất đắc dĩ mở cửa nhìn A Đào: “Chuyện gì?”“A Hoa, ta muốn ra ngoài chơi một lát, chàng có thể đi cùng ta được không?” Nói xong, nàng muốn bước lên nắm lấy tay Tần Hoa.
4 A Đào tỉnh lại, duỗi người rồi quay sang nói với Tần Hoa, “Sớm nha. ”Tần Hoa ngắm nhìn ánh dương ngoài cửa sổ: “Không còn sớm. ”Sau khi thu xếp xong, khi A Đào cùng Tần Hoa rời khỏi khách điếm, thì gặp phải phu xe đang dắt ngựa.
5 Dùng hai tay cởi phân nửa y phục trên người Tần Hoa xuống, A Đào hít một ngụm khí lạnh, những vết thương trên người Tần Hoa quả thực rất đáng sợ. Nhẹ nhàng lấy “bí phương độc nhất vô nhị” trong chén kia thoa lên những vết thương của Tần Hoa…Đợi sau khi A Đào thoa đều thuốc lên vết thương, cuối cùng Tần Hoa cũng nhúc nhích, dường như sắp tỉnh lại.
6 Bóng đêm mịt mờ, gió càng lúc càng lớn. Bất tri bất giác, những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt nàng. A Đào rót thêm một chén rượu hoa đào, uống cạn. Tần Hoa không rõ có phải vì hắn đã say, chỉ là trên đôi môi anh đào ẩm ướt kia còn vương lại những giọt rượu hoa đào.