1 Chương 01 : Đi phỏng vấn Một ngày mới lại đến! Tôi mở toang hai cánh cửa sổ, vươn người ra ngoài hít thật mạnh luồng không khí tinh khiết của buổi sáng sớm.
2 Chương 02: Trúng tuyển Cánh cửa phòng đóng sập lại sau lưng rồi mà tôi vẫn chưa hết run. Đưa tay lên chặn ngực, tôi như muốn giữ lấy trái tim mình đang chực nhảy ra ngoài.
3 Chương 03 : Ngày đầu tiên đi làm Thế là chúng tôi cũng đến được Nhà máy an toàn. Phù! Tôi mệt quá đi mất. Hôm qua và hôm trước đó nữa, tôi tập cho cái Hiền đi xe máy.
4 Chương 04: Cảnh cáo lần đầu Chuông đồng hồ reo inh ỏi. Tôi quờ quạng lên cái tủ đầu giường cố gắng với lấy thật nhanh cái vật đang làm tôi muốn điếc hết cả hai lỗ tai.
5 Chương 5: Quán Café Hạ Nhớ Chật vật lau chùi rồi sắp xếp những sản phẩm của Công ty vào đúng chỗ theo quy định, tôi thấy mỏi nhừ chân. Nóng quá! Mùa thu của tôi sao mà đỏng đảnh thế? Tôi gỡ chiếc mũ ra phe phẩy cố xua đuổi cái nóng đang hừng hực lên trong người.
6 Chương 6: Cảnh cáo lần thứ hai Tôi cố gắng lấy tay banh mắt và nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ. Một lúc sau con mắt của tôi mới chịu đứng yên và phân tích dữ liệu mà nó vừa nhập vào.
7 Chương 7: Món quà đáng. . . "ghét”Quăng chìa khóa xe lên nóc tủ giầy, tôi chạy tọt vào bếp ngó nghiêng. Vẫn thói quen của tôi mỗi khi về đến nhà. Không có bóng dáng mẹ đứng đó xào nấu đồ ăn.
8 Chương 8: Nụ hôn trong mơCái Hiền không để tôi yên. Nó cứ lèo nhèo hỏi tôi về món quà của anh chàng “que củi”. Đầu tiên, tôi chẳng nói gì nhưng về sau thấy con nhỏ chịu khó “tra tấn” tôi quá nên tôi đành trả lời cho qua chuyện.
9 Chương 9: Bộ mặt thật của Sở KhanhTôi phát hiện ra giám đốc Vương là con người rất phức tạp về tính cách. Ở cương vị là một giám đốc, anh ta luôn luôn nghiêm khắc, quyết đoán và trên khuôn mặt anh ta lúc nào cũng thường trực sự lạnh lùng.
10 Chương 10: Đóng cửa trái timTôi quyết định không vào quán Hạ Nhớ mà cho xe chạy thẳng. Đi được một đoạn thì có tiếng chuông điện thoại reo, tôi đoán là giám đốc Vương gọi nên không nghe máy.
11 Chương 11: Cuộc gặp bất ngờHai hôm nay nghỉ việc ở nhà, tôi bận luôn chân luôn tay. Nhà tôi có khách. Đấy là những người họ hàng của ba ở miền Nam ra chơi.
12 Chương 12: Đối thủ6,5,4,3,2,1,0…Không kịp rồi! Kệ! Cứ tự nhiên phóng qua thôi, tôi nghĩ bụng. Chả thấy chú công an nào đứng đó. Chả có camera nào để ghi lại cảnh tôi vượt đèn đỏ.
13 Chương 13: Một lần bướng bỉnhMình sẽ không bao giờ nhìn mặt anh ta. Tôi lẩm nhẩm trong đầu mấy từ đó đến suýt nữa thì bật ra thành tiếng. Đôi mắt tôi chăm chú nhìn anh Minh nhưng thần trí của tôi đang ở tận đâu đâu xa lắm.
14 Chương 14: Chạm tránAnh ta nói đùa phải không?Tôi len lén nhòm mặt của giám đốc Vương. Không phải đùa rồi! Anh ta nói xong câu đó thì đính kèm theo nụ cười nửa miệng.
15 Chương 15: Trống vắngĐám đông ồn ào, nhốn nháo hẳn lên sau khi nghe anh Minh giới thiệu. Hình như người ta đang nhận xét hay bình luận gì đó về tôi. Họ gán ghép anh Minh với tôi.
16 Chương 16: Trả đũa Sáng hôm sau mở mắt ra thì đã 7 giờ 27 phút, chắc chắn là tôi phải nghỉ làm rồi. Toàn thân tôi mệt mỏi và đau nhức. Đầu tôi nặng trĩu , hai thái dương căng lên và giật giật liên hồi.
17 Chương 17: Khiêu chiếnChiếc xe đỗ xịch lại bên lề đường. Chúng tôi lũ lượt đi xuống trong tiếng cười nói ồn ào. Một vài ánh mắt khó chịu, một vài cái lắc đầu ngán ngẩm của mấy anh chị cán bộ văn phòng dành tặng cho chúng tôi.
18 Chương 18: Lựu đạn. . . tình yêuHai đứa chúng tôi tiến đến bên bọn con gái cùng hội đang đứng túm năm tụm ba cười đùa ở góc phòng. - Oa, xem ai kìa! Cái Xuyến xem ra là đứa đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của tôi.
19 Chương 19: Những kẻ bị thươngĐưa tay vén tấm màn tôi nhòm về phía giám đốc Vương đứng. Anh chàng que củi đang cười nói với một người nước ngoài. Trông anh ta chẳng có vẻ gì là “thương tích” sau trái đạn tình của tôi.
20 Chương 20: Thông điệp của trái timTiếng chuông điện thoại từ máy di động đột ngột vang lên làm đứt đoạn cơn nghẹn ngào, tấm tức của tôi. Đưa tay quệt dòng nước mắt, tôi vội vàng lần tìm chiếc điện thoại.