1 Trong lúc nghỉ giải lao, Thượng Quan Liệt đi khắp các phòng học cùng sân trường và hành lang, anh liếc mắt nhìn thấy, tại một gốc cây trong sân trường, có một đôi tình nhân đang ôm nhau.
2 Chăn màu xanh lục đắp lên người, càng làm sắc mặt của bà thêm tái nhợt, nhưng bà mỉm cười. Bà nắm chặt tay Long Duyệt, bàn tay bị bệnh tật hành hạ đến gầy yếu nhưng vẫn kiên nghị, có lực hơn nữa còn ấm áp.
3 Vốn dĩ tập đoàn Long Vân và xí nghiệp Thượng Quan trên thương trường là đối thủ cạnh tranh, nhưng vẫn không đụng chạm gì đến nhau, hết thảy đều vì tổng giám đốc Long Vân Long Diệu Thiên, muốn đem cháu gái Long Ngọc gả cho anh cả của anh là Thượng Quan Lẫm nhưng bị anh cả từ chối.
4 Giống như mọi ngày Long Duyệt đi vào phòng ăn, cô nhìn ngắm bốn phía để tìm bóng dáng của Tử Bình, lại phát hiện ra trong phòng ăn có một cô gái cũng đang lén lút quan sát một người.
5 Ha ha ha, quả nhiên cô đã chạy, nhìn cô chạy chối chết như thế làm cho tâm tình anh thật tốt, nhưng anh vẫn phải bắt cô trở lại, nếu không nhiệm vụ của anh ngay ngày đầu tiên đã thất bại.
6 Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, thảm cỏ, trên mặt đường, nắng gắt đến nỗi không mở mắt ra được, qua cánh cửa sổ nhìn mặt trời tỏa nhiệt, ở trong nhà mọi người ngồi điều hòa nên sẽ không cảm thấy cái nóng mà người đi đường phải chịu.
7 Long Diệu Tổ mỉm cười xoay người, khi lão ra khỏi cửa phòng làm việc, lão bắt đầu liên lạc với người của mình, để cho bọn họ sáu ngày sau tung ra tin tức xí nghiệp Đạt Doanh là một xí nghiệp lừa đảo, đến lúc đó Long Diệu Thiên muốn không biết cũng không thể.
8 “Con nhỏ kia, hôm nay mày đi lêu lổng ở đâu?” Phương Lâm Lâm lớn tiếng mắng làm cho Long Duyệt thoát khỏi chìm đắm trong tâm tình ngọt ngào. Nụ cười của Long Duyệt cứng đơ ở trên mặt, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trên thực tế thì mới biết mình chuẩn bị như thế vẫn là chưa đủ.
9 Anh cũng muốn đi tìm gặp Đỗ Tử Bình, không ngờ tới là bọn họ không liên lạc với nhau, nhưng Đỗ Tử Bình tựa hồ như đã gặp tình cảnh như vậy, nếu như không có cách nào liên lạc được với Long Duyệt thì chính là Long Duyệt đang bị cấm túc, tất cả phương tiện liên lạc ra bên ngoài đều bị tịch thu, hơn nữa nếu đến Long gia tìm người cũng không được, người của Long gia sẽ không tiết lộ tin tức của Long Duyệt.
10 Một tuần cấm túc cũng trôi qua, Long Duyệt rốt cuộc cũng có thể tới trường đi học, nhưng vừa tới trường lại phải thi cuối kì, may mà cô còn chăm chỉ đọc sách nếu không sẽ rất thê thảm.
11 “Cô nói những lời này là có ý gì?” Anh nổi giận đùng đùng, kéo cô, để cho cô đối diện với anh. Cô lại có thể nói ra những lời như thế. Nếu không phải là muốn giúp cô thì tại sao anh phải chạy tới đây để lãng phí thời gian?Anh giận đến mức muốn mắng to tiếng.
12 Thượng Quan Liệt mệt mỏi đi đến phòng làm việc của Thượng Quan Lẫm, hai ngày nay anh đã không ngủ ngon rồi, tất cả đều vì suy nghĩ về tình cảm của anh với Long Duyệt, và còn suy nghĩ biện pháp tốt nhất để giúp cô ấy.
13 Cứ như vậy lòng cô xao xuyến, nhịp tim cô lại đập nhanh không dứt. Anh tựa như ánh mặt trời ấm áp, sưởi ấm cho cô, trong lòng cô vốn lạnh như băng nhưng anh đã chiếu vào một tia sáng, để cho cô có thể hi vọng giữa những đau khổ, cảm nhận được sự cưng chiều.
14 “Chú nói cái gì?” Long Diệu Thiên kinh hãi nói to. Vì lần này cổ phiếu của Long Vân giảm giá, Long Vân triển khai họp đại hội cổ đông, Long Diệu Thiên triệu tập mọi người lại để nghĩ biện pháp giải quyết, để Long Vân chóng vượt qua cơn khủng hoảng này, cũng không biết thế nào, không hề nghĩ đến lão sẽ bị buộc từ chức, hơn nữa người kéo lão xuống lại là em trai thân yêu của lão.
15 “Anh nghe rồi, không cần nói nhiều lần xin lỗi như vậy, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo thôi, không sao đâu. ” Anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, điều này làm cho anh cảm thấy không vui.
16 “Cút ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy mặt mày nữa. ” Long Diệu Thiên tỉnh lại vừa nhìn thấy Long Thừa Đạt thì lập tức nổi giận. “Ông nội, ông không nên tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe của ông.
17 “Ông nội em không sao chứ?” Sau mấy lần hẹn, rốt cuộc Thượng Quan Liệt cũng gặp được Long Duyệt. Anh biết Long Duyệt lo lắng chăm sóc cho ông nội cô cho nên không có thời gian dành cho anh, nhưng trong lòng anh vẫn có một chút không thoải mái giống như bị cô coi thường, hết lần này tới lần khác cô không để ý tới anh.
18 Ánh nắng chói chang, trời nóng như lửa thiêu, mà lửa giận trong lòng Thượng Quan Liệt so với thời tiết còn mạnh hơn, anh dắt Long Duyệt đi cũng không để ý xem cô thế nào, cũng không để ý cô sắp không thở nổi vì mệt.
19 Anh biết anh cả và anh hai đều muốn giúp đỡ Long Diệu Thiên một tay, cũng biết bọn họ là vì anh, trong lòng anh tự nhiên cảm động, nhưng thật ra anh cũng không quan tâm đến sự sống chết của Long Diệu Thiên, ai bảo ông ta đã từng chống lại xí nghiệp Thượng Quan, làm ra những chuyện xấu xa như thế.
20 Long Diệu Thiên không gặp trở ngại gì khi đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Long Vân, những thuộc hạ trước biết ông là tổng giám đốc trước đây của tập đoàn nên vẫn lễ phép với ông.