1 Lộ vương phủ “Ta muốn gặp Vương gia, van xin người đấy, Đại phu nhân!” Sức lực mỏng manh như tơ nhện, nửa người nằm trên mặt đất, dường như đang dùng hết mạng sống của mình để nắm thật chặt vạt áo phía trước, tơ lụa bị nắm nhăn lại, trên khuôn mặt nở nụ cười thê lương, thân thể xê dịch một đoạn, đằng sau hiện ra vết máu dài khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, có vẻ như đã cảm động bởi nữ tử trước mắt, nữ tử được gọi là đại phu nhân không đành lòng mà gật đầu, nàng quá hiểu chân tướng sự việc ra sao, cho dù có cho nàng ta gặp Vương gia thì cũng không thay đổi được gì cả! Nhìn nữ tử xung quanh mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, trong lòng thở dài một hơi.
2 Đặt thức ăn vào mâm rồi bưng lên bàn, Lộ Tùy Tâm tháo tạp dề ra, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã 8:23 rồi, anh tan làm lúc 7 giờ, đi tàu điện ngầm cũng chỉ mất mười phút, đi xe buýt thì phải mất bốn mươi phút, nhưng dù đi bằng gì thì Triệu Trung Nghiệp cũng đã về tới nhà rồi, sao vẫn chưa thấy đâu? Hơi nhíu mày, gần đây càng ngày anh càng về muộn, cô hỏi thì anh cũng không nói nguyên do, anh có việc gì bận à? Đi tới điện thoại bàn bấm số anh, tút…tút… Không ai nhận, ngồi lên ghế sô pha, nhìn vào cuốn lịch để bàn trên ti vi, hôm nay là sinh nhật anh, cô đã mua đồ về làm những món mà anh thích ăn nhất, sao hôm nay anh lại có việc? Hay là… Tiếng chìa khóa lạch cạch cắt ngang suy nghĩ của Lộ Tùy Tâm, là anh đã về.
3 Kết hợp tin tức về thân thể này và quần áo đang mặc của cô bé kia, nàng đưa ra một kết luận: Đây không phải diễn kịch diễn phim thì cũng thật sự là cổ đại! Đau đớn trên người nhắc nhở nàng, nếu khả năng đây là đóng phim thì thật đáng thương, chẳng lẽ diễn viên bị thương nghiêm trọng như thế này mà vẫn phải nằm đây để diễn? Cho nên loại bỏ khả năng phim ảnh.
4 Nhờ có Tử Vân giúp đỡ, nửa tháng trôi qua không nhanh không chậm, mấy ngày nay Lộ Tùy Tâm cũng hiểu tới bảy tám phần những chuyện trong Vương phủ theo lời của Tử Vân, còn lại thì Tử Vân không rõ.
5 Đột nhiên một giọng nói truyền tới khiến Lộ Tùy Tâm đang nghĩ kế hoạch ở cửa phòng phải nhíu mày lại, thấy ánh mắt khinh thường của người trước cửa, nàng không nghi ngờ rằng kẻ đó cực kì không muốn tới nơi này, có điều nếu không muốn vậy thì đừng tới, làm gì phải vác khuôn mặt như là nàng đang nợ tiền hắn chứ.
6 “Tử Vân, được phân tới chỗ ta, em có thấy ấm ức không?” Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân ở trong phòng trúc, từ sau khi Đại phu nhân hạ lệnh để cô bé tới đây thì cô bé đã mang toàn bộ đồ đạc tới trúc viện xơ xác đáng thương này, đồ đạc cũng không có nhiều, thật ra chỉ là một bọc quần áo mà thôi.
7 “Có điều…” Vũ Mặc Phong thấy thân thể ngũ đệ Hiên vương trở nên căng thẳng thì nụ cười nơi khóe miệng càng rõ rệt. Tiếp xúc với người thông minh sẽ không lãng phí trí lực của hắn, nhìn xem! Hắn còn chưa nói ra mà ngũ đệ đã chột dạ rồi.
8 “Chẳng hay Thất phu nhân còn yêu cầu gì nữa không?” Lộ Phúc chẳng biết vì sao mà nhìn thấy Thất phu nhân này sẽ bất giác trở nên nhún nhường, nên biết rằng thân là thuộc hạ của tổng quản Lộ vương phủ, hắn cũng là nhân vật mà đám hạ nhân không dám đắc tội.
9 “Ngươi nói Ngũ phu nhân có vẻ bực bội sau khi đi ra khỏi trúc viện, mà Thất phu nhân còn cười tiễn Ngũ phu nhân ra?” Bút trong tay ngừng lại, Lý Tịch ngạc nhiên nhìn tiểu Quyên.
10 “Muốn gì ư?” Xoay người nhìn khoảng không mênh mông trước mặt, khóe miệng Lộ Tùy Tâm hơi mở ra để lộ nụ cười làm rung động lòng người, ý cười trong mắt lan ra cả gương mặt, khiến toàn thân nàng như tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
11 “Vô tình nhất là bậc đế vương!” Huống hồ đây còn là danh môn thế gia? Chỉ cần gia thế lớn, sẽ có phân tranh, sẽ có tử vong, có điều người bị chết là ruột thịt mà thôi, bên trong đại gia này thì không thiếu nhất là con nối dõi, nào có mấy người là không đau khổ với địa vị của mình đâu.
12 Khung cảnh bên ngoài so với những gì Lộ Tùy Tâm nhìn thấy trong ti vi còn náo nhiệt hơn nhiều, cũng chân thật hơn. Đứng giữa dòng người cổ đại, trong lòng Lộ Tùy Tâm rốt cục cũng có tia hi vọng, thì ra đây chính là thời đại mà nàng phải sống sau này, không có nhà cao tầng mà có đủ loại kiến trúc nhà cổ, không có đường sá ô tô mà chỉ có xe ngựa chở một đám người, không có trung tâm bách hóa, chỉ có cửa hàng với những tiếng rao dọc hai bên con phố.
13 Thật là một nơi phong cảnh đẹp a! những dải lụa nhẹ phất trên lầu như liễu rủ buông xuống, bốn bề kéo vươn ra theo mái nhà, làm cho cả tửu lâu tọa lạc trong 1 mảnh lục ý! Cành liễu mảnh theo gió chập chờn như sương như khói, tựa như sóng du vô thức.
14 Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. “Công tử, Thiên Tâm cô nương đã đến. ” tiếng chưởng quỹ sau cánh cửa truyền lại. “Biết rồi. ”“Ha hả, Thiên Tâm cô nương” Nhìn lại Dương Á Sơ tỏ ý không hiểu.
15 Là nàng? Sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Dương Á Sơ vốn chỉ nhìn phía dưới một chút đột nhiên ngừng lại ở khuôn mặt nàng, những người chăm chú nhìn Thiên Tâm nên không nhìn thấy một vị nữ tử đang nhàn nhã ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, vẫn một thân y phục đơn giản, mái tóc đen dài đến eo cũng chỉ tùy ý buộc lại bằng mảnh vải, ngồi bên là nha hoàn.
16 Quần áo bình thường trên người không thể che hết vẻ thanh nhã thoát tục của nàng, trong trẻo như phù dung, một nét đẹp tự nhiên. Nhưng những thứ đó không phải là chỗ hấp dẫn nhất ở nàng, xét về nhan sắc, nàng không đẹp khuynh thành như Thiên Tâm cô nương, nói thực chất, nàng đứng cùng một đám người tuyệt đối không gây sự chú ý, nhưng nhìn gần, lại phát hiện nàng một thân hoa vận, khó có cô gái nào có đôi mắt bình tĩnh thong dong đến vậy,còn nữa,người được tận mắt nhìn thấy hắn và Vũ Mặc Phong mặt không đổi sắc rất ít, nữ nhân lại càng không có, vậy mà nàng có thể bình tĩnh ngắm nhìn bọn hắn, trong mắt chỉ chút kinh ngạc chứ không hề si mê, Dương Á Sơ tiếng cười phát ra từ nội tâm,đứng lên hướng nàng đưa tay.
17 Sai người mang cây đàn xuống,lúc sau một cô gái thanh lệ bước lên phía trước đỡ Thiên Tâm cô nương ngồi dậy. Tiến lên mấy bước, khuôn mặt mỹ lệ nở nụ cười làm cho những người đang sôi sục vì bạc lâm vào si mê, thật là nụ cười đẹp.
18 “Đúng vậy, Tùy Tâm muốn làm gì?” nếu đã xác định rõ tâm tư, đã vậy không thể buông nữ nhân xuất sắc này ra cho người khác, cứ đi theo lòng mình mách bảo là được.
19 Nhìn Lộ Tùy tâm đem ngân phiếu thu vào trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ của Vũ Mặc Phong khó có thể không kinh ngạc! nàng…nàng quả thật không hề giống nữ nhân khác a?Sai thủ hạ đi xuống lấy ngân phiếu mang lên cho nàng, sau đó nhìn nàng tự nhiên đem bỏ vào ngực, hắn thật hoài nghi có phải mắt Tam hoàng huynh bị che mất hay không, bằng đầu óc của Tam hoàng huynh, sao lại không phát hiện ra một nữ tử đặc biệt như Uông Tùy Tâm? Hôm đó Tam hoàng huynh xuất thần như vậy có phải là nhận ra nàng không giống với những nữ nhân thế tục thông thường? cốt cách thanh tao, tính tình tĩnh lặng, trên người nàng tản mát một khí chất làm rung động lòng người nhưng lại có lúc thực tế như mọi nữ nhân khác! Nàng, là mê hồn hương!.
20 “Uông Tùy Tâm, ngươi đi ra cho ta” nữ nhân cao giọng hướng nơi trúc viện trống trải mà khiêu khích, Cao Dung Y mang theo vài nha hoàn đứng trước cửa Trúc viện, hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Uông Tùy Tâm cho là trốn thì không có chuyện xảy ra sao? Hôm nay nàng thề phải cho Lý Tịch xem, tại sao nói nàng không phải là đối thủ của Uông Tùy Tâm?“Phu nhân” Đông nhi vội chạy tới.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50