1 Thôn Phong Quả là một thôn trang nhỏ không có tiếng tăm gì nằm ở phía đông nước An Tấn, cùng thuộc sự quản lý của tỉnh Dương Phong với kênh trấn Đường Huyền, thôn Lâm An, thôn Hương Phường cách nhau tương đối gần.
2 Phu quân vốn một lòng nghĩ cho muội muội, không ngờ rằng lại biến nàng thành trò cười cho cả thôn.
Chính vì thế, trong lòng Giản Thị cảm thấy phu quân nhà mình khiến cô em chồng thua thiệt, nên đối với nàng cũng hết giận.
3 Tuy rằng Đàm Đại Giang thống hận nữ nhân không tuân thủ phụ đạo, nhưng hắn không nghĩ lấy mạng của Tô Khả Phương, nghe Vương Thị nói muốn đem Tô Khả Phương dìm sông thì không khỏi hốt hoảng.
4 "Đàm Tiểu Liên, ta thừa nhận từ trước đến nay ta đối với Trọng An đại ca có hảo cảm, nhưng tất cả chỉ giới hạn ở tình cảm huynh muội, giống như tình cảm của ta với ca ca ta vậy, ta thưởng thức (đánh giá cao), kính trọng bọn họ, tình cảm của ta đối với Trọng An đại ca và ca ca ta giống nhau.
5 (*) Tránh né, dẫn chuyện xấu từ nơi này đến nơi khác cũng gây họa cho mình. (Google)
"An ca ca ~~ "
Đàm Tiểu Liên thấy Đàm Trọng An rời đi không chút lưu luyến, vừa tức vừa thất vọng, dậm chân đuổi theo.
6 Phó Thị có thể nói là mặt không biểu tình, còn dư lại hai người khi nhìn thấy Tô Khả Phương đều trưng ra vẻ mặt tức giận. Lão nhị Phó Thần Tường còn tốt, lạnh lùng liếc nàng một rồi ngồi xuống không lên tiếng uống canh, còn Phó Nhậm Phi lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng giống như hận không thể bóp chết nàng.
7 Tô Khả Phương trợn mắt há mồm, hóa ra trong rừng này còn có ngự thú sư?
"Ngươi ở nơi này làm gì?"
Thời điểm Tô Khả Phương còn đang kinh ngạc và nghi hoặc, tiếng địch bỗng dừng lại, phía sau đột ngột vang lên tiếng quát đầy tức giận.
8 Còn nữa, cây này ở đây có phải đồng nghĩa với việc sư phụ cũng đi tới triều đại này rồi không?
Trong đầu Tô Khả Phương lập tức dâng lên vô số nghi vấn.
9 "Chị dâu, Hạo Nhi phát sốt, muội dùng rượu đế giúp thằng bé hạ nhiệt độ. " Tô Khả Phương nén giận giải thích.
Hạ nhiệt độ?
Giả Thị ngẩn ra, ngửi được mùi rượu mới tỉnh cơn mơ, nguyên lai nàng trách oan nha đầu này.
10 "Ta hiểu được, các ngươi trở về chiếu cố Hạo Nhi đi. " Trình đại phu nói xong xoay người rời thôn Phong Quả.
Lời Trịnh đại phu nói làm cho lòng Tô Khả Phương cảm thấy khó chịu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khả Bân, thấp giọng hỏi: "Ca, trách muội sao?"
Tô Khả Bân biết muội muội đang nói cái gì, giơ tay nhu nhu đầu của nàng: "Đồ ngốc, cũng không phải muội cố ý, ca làm sao trách muội?"
Tô Khả Bân cũng phát hiện muội muội biến hóa, đổi lại trước kia, nàng là tuyệt đối sẽ không hỏi loại vấn đề này, cũng sẽ không lộ ra biểu tình nặng nề như vậy.
11 Tô Khả Phương bỏ qua mọi chuyện qua một bên không nghĩ nữa, hơi chuyển động ý niệm tiến vào không gian.
Trời bên ngoài đã tối đen, không gian lại sáng ngỡ ban ngày.
12 Chờ gấu chó đến gần, Tô Khả Phương nhìn thấy trong ngực nó ôm hai cái vò nhỏ.
Nam tử đưa tay muốn lấy cái vò, không nghĩ tới thân thể gấu chó hơi nghiêng sang một bên, tránh khỏi tay nam tử, trầm thấp "Ngao" một tiếng, đồng thời còn dùng thân thể vụng về của nó hướng tới người nam tử lắc lư mấy cái làm nũng.
13 "A, Hạo Nhi thích, về sau mỗi ngày cô cô đều mang sữa dê qua đây cho Hạo Nhi được không?" Tô Khả Phương thương tiếc nhu nhu tóc của hắn.
"Được ạ!" Tô Tư Hạo dùng sức gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ bởi vì hưng phấn mà có chút ít sắc máu, thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn một chút.
14 Lão bản nhìn cây trâm của mình một chút, báo giá: "20 văn tiền có thể mua được sao?"
"Nếu như cây trâm này bán ở trong gian hàng của ngài, có thể bán được 20 văn tiền không?" Tô Khả Phương nghe được giá tiền trong lòng nhảy cẫng nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì hỏi vặn lại.
15 "Lão bản —— "
Sắc mặt Tô Khả Phương biến thành quẫn, có loại cảm giác nghe góc tường bị bóc mẽ, tuy rằng nàng không cố ý.
"Trong nhà xảy ra chút chuyện, làm cho cô nương chê cười.
16 "Náo nhiệt, chờ thân thể cháu tốt hơn chút, cô cô mang cháu lên trấn chơi. " Tô Khả Phương nói xong từ trong túi móc ra bọc giấy đưa cho thằng bé: "Cầm lấy, đây là kẹo cô cô mua cho cháu, mau nếm thử.
17 "Nhị ca, đệ không ăn cái đồ vật bẩn thủi này tại sao lại sai?" Phó Nhậm Phi ngang cổ hung tợn trợn mắt nhìn Tô Khả Phương.
"Nếu người không muốn ăn cũng không ai bắt ngươi ăn, nếu ngươi thật sự có bản lãnh thì tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, bớt ở chỗ này lấy người khác trút giận!" Tô Khả Phương tức không nhịn nổi, đưa tay lấy bát cơm gạo lức trước mặt hắn bưng đến trước mặt Phó Thần Tường, nói: "Nhị thúc, hắn không ăn đệ ăn, hắn có bản lĩnh vĩnh viễn đừng ăn uống đồ ta mua.
18 Vừa mở ra miệng hũ, mùi thơm mang theo hương vị tanh của cá liền xông vào mũi, Tô Khả Bân nhìn kỹ một chút, mới dùng hai ngón tay kẹp ra ruốc cá đưa vào miệng.
19 Sự vật tốt đẹp giá trị thì ai cũng muốn thưởng thức, nên Tô Khả Phương cũng không vì người khác thấy mình luống cuống mà ngượng ngùng.
Nhưng hiển nhiên nam tử không nghĩ vậy, sự si mê trong mắt nàng vừa nãy hắn không phải không thấy, nhưng nháy mắt khi nàng khôi phục lại sự trong sáng ngày thường, cỗ không vui của hắn không hiểu sao cũng biến mất theo, chỉ là trong lòng nhiều hơn một tầng nghi hoặc.
20 "Nương, ngài đừng để ý, về phòng chờ ăn thịt đi. " Phó Nhậm Phi không nhịn được nói.
"Phi Nhi, con dê này để lấy sữa, không thể giết!" Giọng nói đoan trang cẩn thận ngày thường của Diêu Thị thay đổi, mang theo giọng điệu thất bại.