41 Phát giác được Giả Thị khác thường, Tô Khả Phương theo tầm mắt của nàng ấy quay đầu lại nhìn.
"Phương Nhi!"
Đột nhiên Giả Thị kinh hoảng quát to.
42 Diêu Thị biến sắc, nói: "Ông thông gia, việc này là Hoằng Nhi nhà ta sai, nhưng Hoằng Nhi không hề có ý không dung Phương Nhi, lần này thằng bé bất đắc dĩ phải bỏ đi là do có nỗi khổ tâm, đến giờ chúng ta vẫn chưa liên lạc được với thằng bé.
43 Triệu Kính Tân cân nhắc một lúc mới gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, vốn thúc và Triệu thẩm cháu muốn đem nhà này để trên danh nghĩa của cháu, ngộ nhỡ có chuyện cháu cũng tiện xử lý, nhưng lại lo lắng mang phiền toái tới cho cháu, nếu như cháu mua hạ nhân, không bằng để nhà này trên danh nghĩa của họ?"
Trong lòng Tô Khả Phương có chút chấn động, nàng nhìn vợ chồng Triệu Kính Tân, dừng một chút mới mỉm nói: "Triệu thúc, chủ ý này không tệ.
44 Tên ăn trộm kia có lẽ là kẻ cắp chuyên nghiệp, hoặc lo lắng có người nhiệt tâm giúp Tô Khả Phương, vội vàng chạy về phía ngoài trấn ít người qua lại.
Dù sao Tô Khả Phương cũng là nữ tử, cộng thêm tố chất cơ thể này vốn không tốt, nên rất nhanh mất dấu tên trộm.
45 "Huynh nói tránh hiềm nghi không sai sao còn bắt ta đưa cơm cho huynh?" Quả thật Tô Khả Phương không thể nào hiểu được não người này đi đường vòng kiểu gì?
"Đó cũng tuỳ từng người mà khác nhau.
46 Trước khi về nhà Tô Khả Phương ghé chợ mua ít đồ ăn, lại mua thêm 20 con gà con và 20 con vịt con.
Trở về thôn, nàng đem gà con và vịt con xua đến chuồng bên hồ nước trước, rồi từ không gian lấy ra hơn trăm đầu cá bột nước ngọt thả vào hồ nước.
47 Tô Khả Phương khóe mắt liếc qua mấy bóng dáng đang vội vàng chạy tới bên này, vội đưa mắt ra hiệu cho Phó Nhậm Phi, lúc này Phó Nhậm Phi mới tâm không cam tình không nguyện đứng dậy tiện tay lôi Tô Đại Tráng đã bị đánh cho không mở nổi mắt dậy luôn.
48 Tô Khả Phương vừa tới sân nhà mẹ đẻ chợt nghe tiếng nói chuyện truyền đến từ sảnh phòng, liền trực tiếp đi vào.
Vào sảnh phòng, Tô Khả Phương phát hiện bầu không khí trong phòng không đúng lắm.
49 "Đại tẩu, xảy ra chuyện như vậy chúng ta thân là người nhà mẹ đẻ có thể vì Lan Nhi ra mặt, nhưng phải giữ chút mặt mũi cho Lưu Gia. " Vu Thị nói với Chu Thị, rồi quay qua nói với Tô Bằng và Lư Thị: "Nhị ca, nhị tẩu, chúng ta đều có nhi tử, suy bụng ta ra bụng người, nếu Giả Thị ở cữ, người nhà mẹ nàng ấy đón nàng ấy về Giả Gia, trong lòng hai người có thoải mái không?"
Tô Khả Phương nhíu mày nhìn Vu Thị, thật không biết bà ta là đến giúp nghĩ kế hay là tới chọc giận người khác, biết rõ đại bá mẫu không có nhi tử, còn nói ra lời đâm trái tim người ta như vậy, đã thế còn kéo đại tẩu nàng vào câu chuyện.
50 "Trong cơn tức giận chúng ta cùng người Lưu Gia tranh cãi ầm ĩ, trưởng thôn thôn Hương Phường phải đứng ra hoà giải sự tình, dạy dỗ hai lão bất tử kia một trận, hai người đó liền lấy Đại Minh trút giận, nói không nhận đứa con trai là muội phu nữa.