1 Trời chiều đỏ như máu đem mặt đất bao phủ trong ánh sáng màu đỏ. Một trận gió âm lãnh thổi qua, cây tùng bách trên núi Sáng thế phát ra âm thanh sàn sạt.
2 Bạch Vũ đột nhiên cảm thấy tim mình rất đau, nhiều năm nay vẫn luôn sống trong những lời nói dối, nàng nhất định là bị mù mới có thể nghĩ đám lang soi này đối tốt với nàng.
3 Một vạn năm sau, Vân Vũ Thần Châu, vương thành Bắc La Quận quốc.
Bạch Vũ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy, một thân đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm áo lót.
Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, tóc đen như thác nước có chút tán loạn ở phía sau, một đôi mắt trong suốt như kim cương, như sóng nước dao động, hiện ra ánh sáng màu tím, lộ ra vẻ thần bí động lòng người, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.
4 “Con đây là không tin tưởng ta? Ta không phải đã sớm nói qua với con sao, sinh nhật 16 tuổi của con nhất định có thể thức tỉnh linh mạch. Nhưng là ta buổi tối xem thiên văn, đo lường tính toán một chút cũng không có ra kết quả.
5 Tiến cung vấn an vị hôn phu chung quy cũng không thể đi tay không, lần trước lúc Tam hoàng tử Bắc Thần Phong tới gặp Bạch Vũ còn đưa tới không ít dược liệu, tuy rằng đã là chuyện của hai tháng trước, nhưng đáp lễ vẫn cần phải làm.
6 Bạch Vũ giống như bị sét đánh, đây không phải thanh âm của Bách Lý Vân kia sao? Nữ nhân bên trong lại là Đại sư tỷ Bách Lý Vân?
”Không vội, bảo bối của ta.
7 Sắc trời dần hạ xuống, cơn mưa nhỏ tí tách nhỏ giọt, Bạch Vũ có chút thất hồn lạc phách tiêu sái đi trên đường.
Nàng vừa rồi thật sự muốn vọt vào trong, chỉ vào hai kẻ khốn kiếp kia mắng to, đáng tiếc nếu nàng thật sự làm như vậy, chỉ sợ không đợi nàng mở miệng mắng đã bị hai người kia giết chết.
8 Bạch Vũ đem nam tử đặt ở trên giường, ngoảnh đầu lại nhìn thấy chính mình cũng bị mưa xối ướt sũng không kém, rõ ràng lưu loát đem áo nam tử cởi ra treo lên, xem xét miệng vết thương của hắn.
9 Nhưng mà, Dạ Quân Mạc vừa mở mắt nhìn thấy Bạch Vũ giống như nữ quỷ từ sông Hoàng Hà đi ra. Nhúc nhích thân mình một chút, rõ ràng phát hiện quần áo của hắn đã bị cởi hết sạch, mâu quang sâu trong nháy mắt lạnh đến mức đóng băng, một cỗ sát ý sắc bén từ trên người hắn phát ra.
10 “Ta đã biết, cám ơn các vị sư tỷ. ” Bạch Vũ tiễn bước các sư tỷ, xem xét Dạ Quân Mạc đang hôn mê bất tỉnh.
Thích khách là từ trong hoàng cung trốn ra, vị mỹ nam này cũng từ phương hướng cửa thành chạy lại đâm vào nàng, phương hướng không giống.
11 Bạch Vũ không ngủ được lâu lắm, ngày mới vừa sáng nàng đã bị người kêu dậy từ bên trong ổ chăn ấm áp, nói là Quận vương muốn gặp nàng, kêu nàng nhanh chóng tiến cung.
12 Bắc Thần Phong, ngưới đúng là đã tính toán thủ đoạn rất tốt, ngươi cho là một mình ngươi mới biết diễn sao?
Bạch Vũ âm thầm không thèm tốn hơi nhiều lời, thình lình phát ra tiếng:“Sách linh thuật trân quý như vậy, Bách Lý tướng quân sẽ không tùy tiện ném xuống đất, thật sự là tài đại khí thô, vậy mới không sao chép ra, cho nên không thấy hiếm lạ?”
Bách Lý Uy sắc mặt hơi hơi chuyển xanh, bản linh thuật này sau khi khám xét ra đều một mực nằm trong tay hắn, muốn sao chép ra thật sự là có thể.
13 Bạch Vũ vẫn cố gắng lý lẽ: “Ta chưa từng làm qua. ”
”Hừ! Chứng cớ đặt ngay trước mắt mà còn liều chết không chịu nhận, lão phu nói ngươi làm thì chính là ngươi làm, có ngụy biện như thế nào nữa cũng vô dụng.
14 Bạch Tử Quỳnh nghe hiểu được, đây là bà phải trả giá chút đại giới.
Có năng lực ngồi ở vị trí Quốc sư này nhiều năm như vậy, đối với tranh đấu trong Hoàng cung Quận quốc bà cũng không phải không hiểu, bà chỉ đáng thương đồ nhi rõ ràng bị người ta hãm hại.
15 Bạch Vũ xoay người rời khỏi đại điện, ngoài điện ánh sáng sáng ngời, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mặt trời có chút lạnh, sống mũi không hiểu vì sao lại cay cay.
16 Sau khi Bạch Vũ cùng sư phụ cáo biệt, khó tránh đêm dài lắm mộng, ngay cả chỗ ở cũng không trở về, liền trực tiếp ra cửa cung, bước trên lộ trình lưu đày, áp giải nàng chính là thiếu niên Đông Nhạc Quận quốc, thống lĩnh Sa Hoằng.
17 Edit: V. O
Đoàn người Bạch Vũ vì mau chóng muốn tới Đông Nhạc, nôn nóng gấp rút lên đường, ban đêm ngủ lại trong một mảnh rừng rậm. Mọi người ở trong khu rừng lạnh lẽo đốt mấy đống lửa trại, vây quanh đống lửa ngổn ngang nằm ngủ.
18 Edit: V. O
Phanh ----
Bạch Vũ thấy không rõ con đường phía trước nháy mắt đâm đầu vào một người thân thể rắn chắc như bức tường, nhất thời mắt nổ đom đóm.
19 Edit: V. O
Bạch Vũ buồn bực: “Nội thương của ngươi chữa trị quá khó. ”
Ai biết hai cỗ lực lượng trong cơ thể ngươi là từ đâu mà ra? Chữa không tốt lại phá hủy cân bằng, chỉ một chút sơ sót cũng khiến ngươi mất mạng.
20 Edit: V. O
Nếu để cho nhóm Triệu hoán sư vất vả tu luyện nghe được Bạch Vũ oán thầm nhất định sẽ cùng bị hộc máu ba lần.
Muốn ngưng tụ ra 1 điểm linh lực cần hấp thu một lượng lớn linh khí, không đến mười ngày nửa tháng nghĩ muốn cũng đừng nghĩ.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn
Số chương: 50