1 Vào những năm cuối của thế kĩ 20, tức là từ năm 1990. . . bộ phận người Hoa đã sang ở Việt Nam cuốn theo đó là những phong tục tập quán của người trung hoa, trong đó có một môn gọi là huyền thuật hay còn gọi là môn tâm linh, vào thời đó tuy đã truyền sang Việt Nam từ khá lâu rồi nhưng đến nay vẫn còn ít ai có đạo hạnh lâu năm mà sống yên ổn,.
2 Đêm nay là đêm thứ 7 kể từ ngày a P mất, đồng hồ điểm 22h. . . Giờ này nhà ai cũng ngủ hết rồi vì hồi xưa nhà thưa thớt đâu như bây giờ, chị H là người làng chú em bán rau ở ngoài chợ, nên hay đi sớm về khuya, đêm đó đi ngang qua bụi tre chỗ a P treo cổ chị H cũng rợn rợn, chiếc xe cà tàn đạp thật chậm trên con đường đất lướt nhẹ trên làn gió vi vu, bỗng chị nhớ đến bài chiếc khăn gió ấm.
3 Hôm nay là ngày thứ 20 rồi, mọi thứ vẫn chưa ổn, chú em hơi lo, mấy ngày qua người dân trong làng thường ít đi đêm nữa từ sau vụ của a P này, mới chỉ có 3 ngày mà nghe đâu có nhiều người bị hù mỗi khi đi ngang qua bụi tre đó rồi, có khi lại bị dắt mũi vào trong đó nữa mà nghĩ ai biết thằng P này nó thành ma lại đáng sợ như vậy.
4 Đêm 27 đã đến, 19h trời tối ôm, ánh đèn nheo nhút thưa thớt giữa những căn nhà trong làng, gió lạnh thổi từng cơn xào xạc mà nghe như ai đó đang rung cành trên cây.
5 Ngày thứ 30. . . hôm nay bác D dẫn chú Lâm đi câu cá sẵn cho chú em biết thêm một chút ít kiến thức tâm linh để phòng thân,. .
Bác D nói: mấy ngày qua quãi quá mày ạ, hôm nay rũ mày đi câu cá cho khuây khỏa, chuyện của a P gát qua một bên, sẵn giới thiệu với mày nhỏ em gái nhà tao.
6 Ngày thứ 45! Ông T hôm nay đang vẽ bùa để chuẩn bị cho việc chiến đấu với hồn a P, cũng không có gì đặc biệt chắc là do bắt nhiều loại ma như a P rồi nên ông T đã không còn thấy lo lắng nữa, chỉ cần nắm bắt thời cơ và lợi dụng sơ hở thì mọi chuyện sẽ vô cùng dễ dàng.
7 Sau khi lập ra một kết giới bao quanh phạm vi nơi ẩn náo của con ma thần vòng ấy, ông T quyết định dứt khoát phải thu phục cho bằng được con yêu nghiệt này vì một chút lơ là mà ông đã để cho nó có cơ hội gây ra án mạng.
8 Ngày thứ 49!. . . Chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến các bác ạ:((
Nay chế Lâm nhà mình ăn nhiều hơn mọi khi, chắc là sợ ngỏm nên ăn trước mắc công lại thành ma đói.
9 Từ ngày chú của em gia nhập hàng ngũ thầy pháp ở làng, nó đã thay đổi cuộc đời chú. . . chú Lâm giờ bớt nhát hơn hồi đó nhiều rồi các bác ạ, ổng vẫn đang tập mở mắt vì ổng vẫn chưa mở mắt ( mở con mắt âm dương nhé các bác, sợ các bác nghĩ nhầm là mở con mắt khác là tội cho thằng tác giả nó viết truyện trong sáng mà)
Sau cái hôm trừ được a P, làng đã trở lại như thường nhưng cái nỗi ám ảnh đó chắc sẽ còn đeo bám nơi con đường làng ấy, âu cũng là số trời khi nghĩ đến đây em lại muốn xuất khẩu thành thơ các bác ạ
Số trời đã định nay an phận
Hà cớ nhắc lại đề nao lòng.
10 "Ôi chán thế". . . tiếng của chú Lâm nhà em than thở mà nghe mệt mỏi nên bác D quay lại hỏi
Dương: gì mà mới ăn cơm trưa mà mày đã ngồi một chỗ than chán rồi? Yếu sinh lí quá hã.
11 Kết thúc cuộc tìm kiếm, cả 2 người trở về nhà gặp D để tập trung bàn kế hoạch sắp tới để triển khai. . .
ông T lên tiếng: hừm, ngày mai là ngày tốt chắc hẵn con quái này sẽ ra ngoài kiếm ăn, với loài Cáp Mô tinh này thì đa phần chúng thường sống về đêm nên cũng sẽ kiếm ăn hay tìm linh khí hút vào ban đêm, chúng ta phải thật thận trọng vì từ lúc tiêu diệt được thằng P tao vẫn còn cảm nhận được âm khí quanh chỗ bụi tre lần đó vẫn chưa tiêu tan, và cũng rất thắc mắc tại sao đã diệt được rồi nhưng âm khí vẫn còn?.
12 Đã mấy ngày nay cả 3 người ai cũng thức đêm đến độ thâm quầng cả mắt, nên sáng này ai cũng mệt mõi, thờ thẫn, ông T mới quyết định là nghĩ ngơi lại 2 ngày nhưng trong lúc đó sẽ đi tìm thêm 4 người có độ tuổi hạp với các giờ thìn, thân, dậu, tuất nữa để mở trận pháp mạnh hơn.
13 Đã hơn 1 tuần nay rồi, làng của chú Lâm vẫn có hay bị mất trộm gà, trâu, bò. . . nhiều khi nghĩ ko biết con Cóc Tinh này là thể loại gì luôn các bác ạ?, ăn dc cả trâu bò gà vịt, cứ một ngày là mất vài con, rồi hôm sau ông T cũng đến từng hộ xem xét điều tra hiện trường, y như rằng chỗ nào có mất gia súc gia cầm là có ngay cái thứ yêu khí lởn quởn quanh đó à, rồi chạy tiếp ra con sông rãi giấy tiền vàng bạc xuống mồm đọc gì ấy rồi mới đi về
Tối hôm đó ông T ngủ không được vì đêm nay ngoài kia nhiều tiếng động lục cục quá, ông biết là bọn nó đang ở ngoài con sông kia nhưng cũng méo hiểu sao mà tận trong làng vẫn nghe cái lũ này, chú Lâm và bác D đêm đó nằm ngủ cũng nghe mà không dám hó hé gì, chỉ nằm đó và thì thầm to nhỏ với nhau, bác D vội chạy ra đóng cửa sổ và cửa sau nhà lại, sợ chú của em ổng nhìn thấy gì đó rồi lại tè ướt giường ổng nữa, ông này 13 tuổi nhưng ở sạch sẻ y như con gái vậy các bác.
14 Về nhà không ai nói câu nào, chú Lâm và bác D còn nhớ như in lúc mà bị hồn a P đánh văng khỏi tế đàn mà đến giờ 2 thím vẫn rung như cầy sấy ấy. Bởi bác D thường ngày luôn nghĩ không ma quỷ nào đánh nỗi ông T nhưng hôm nay bác D quá ư là lầm, và kể từ hôm đó trở đi bác D luôn đề phòng mỗi khi gặp ma và không bao giờ xem thường chúng nữa,.
15 Sau mấy năm trời qua bên tàu học thì chú Lâm nhà em về nước, cũng tầm 8,9 năm gì đó. Trở lại Quảng Bình, nơi từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp cũng như những chuyện buồn vui xảy ra ở đây, về đến con đường làng hôm nào chú Lâm bước từng bước và ngắm nghía mọi thứ xung quanh, chẳng thay đổi gì sau ngần ấy năm xa cách ngoài việc là con đường giờ đây đã tráng nhựa nên đi rất êm, không còn gồ gề như lúc trước nữa(ôi.
16 Nhậu nhẹt no say thì hai ông thần này đã say bí tỉ mất rồi (ôi giời! Em lại đoán ra được cái cảnh tượng phải đèo bồng hai đống thịt ngâm rượu này về nhà mà em muốn khóc luôn vậy! Hic hic)
Ấy vậy mà cũng may mắn cho em là khuya hôm đó chị Bối Bối có ra phụ em đưa hai ông thần về nhà nên cũng đỡ.
17 Chiều ngày hôm đó em quyết định kể luôn cho chú Lâm nghe về chuyện mà hôm bửa nhậu chở ổng về gặp. Kể xong nhưng ổng chả phản ứng gì mà vẫn chăm chú ngồi chơi con điện tử trong phòng.
18 Ngày hôm sau em, chú Lâm và bác Dương cùng ngồi lại bàn chuyện cái vong trước ngã ba đường ngoài kia
(Em ngồi co ro vẫn còn sợ vì mãi nhớ đến cái cảnh hôm bửa, mô phật em ăn chay các bác ạ nên trời ổng thương ổng cho trầy da nhẹ nhẹ thôi nên cũng đỡ)
Giọng bác Dương hỏi thăm em
- Này nhóc, hoàn hồn lại chưa đấy? Từ hôm qua đến giờ sau cái vụ tai nạn là nhìn chú mày chả khác gì bị bắt mất hồn cả ~_~ tao nhìn mà cứ như đang ngáo đá vậy!
- ~_~ bị như thế bảo sao con không mệt (dù sao thì mình cũng là một tên đại tài cơ mà)
Chú Lâm ngắt ngời
- vậy thôi giờ bình an vô sự là tốt rồi, trở lại việc chính đi.
19 Vài hôm sau, em và chú Lâm cùng ngồi lại nói chuyện về cái vụ hôm trước
- Này Long! Chú mày có thấy điều kì lạ về cái vụ thằng bé chết đường ấy rũ mày đi chết không?
- Thôi, mình ngưng bàn lại chuyện đó được không chú.
20 Vậy là tính từ ngày em bị nhập hồm ý nhầm. . . nhập hồn tới giờ thì cũng đã được hơn chục ngày rồi các bác ạ, thú thật là sau cái hôm qua nhà nói chuyện với bác Dương rồi ngồi nghe ổng nói cái vong thằng đấy nó cứ theo sau lưng em suốt nên em cũng thấy hơi sợ, mà sợ là sợ một phần thôi chớ cái chính vẫn là thắc mắc tại sao nó lại đi theo em? Có chăng nó còn âm mưu gì nữa, hay lại có con ma già lâu năm nào bắt nó phải làm như vậy ~_
~Dù cho có là gì đi nữa thì chuyện đó vẫn là chuyện làm em không ngủ ngon được.