1 “…… Đừng để em ở lại địa ngục không có anh. ”
—《 Đồi gió hú 》
———-
Sau giữa trưa, ánh mặt trời ngả về Tây.
Đường quốc lộ núi Nga Mi.
Một nam hai nữ.
2 Thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Ba người mở máy vào Summoner (1) cuồng loạn chém giết, đến khi thoát ra, sắc trời đã tối.
Nhớ tới chuyện hôm nay, trong lòng Trình Trì như mọc lên một cây gai, Bạch Du Dương Tĩnh biết cô sĩ diện, không ai nhắc lại chuyện này, nhưng chính cô lại không bỏ qua, đơn giản kéo số điện thoại của gã tài xế vô lương tâm vào danh sách đen, cái người tên Hứa Nhận kia, cô không bao giờ muốn gặp lại anh, dù sao tiền cũng cho anh rồi, vụ cá cược hôm nay không tính nuốt lời.
3 9 giờ sáng, xe ngừng ở điểm tập kết du lịch của chùa Báo Quốc (1), đường núi tiếp theo cần phải đi bộ.
Mọi người xuống xe, hai người đẹp đi chung dưới một cái ô màu xanh dương, vô cùng xinh đẹp bắt mắt.
4 Hứa Nhận nói: “Nhà tôi có người bị bệnh AIDS đấy. ”
Tay vặn nắp chai của Trình Trì, bỗng dưng dừng lại.
Cô chợt nhớ tới lời nói của hai mụ đàn bà rửa bát ngày hôm qua.
5 Không cần nhìn, cho dù Trình Trì có nhắm mắt lại, cũng có thể ngửi thấy mùi nghèo đến mốc meo trong không khí!
Lời anh nói đã chọc giận Trình Trì, cô đứng lên, nhìn Hứa Nhận từ trên cao, giọng cao vút: “Hứa Nhận, tôi từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy người được cho mặt mũi mà cũng không cần.
6 Trình Trì ngây ngẩn cả người.
Cái gì, anh muốn cõng tôi leo núi? Từ từ, anh có chắc anh có thể vừa cõng tôi vừa bò lên được không? Cả đoạn đường đều dốc đến dựng đứng, ngã xuống thì sẽ tan xương nát thịt đấy, anh có dám thử không?
“Cho cô ba giây.
7 Phía trước là tượng vàng Phổ Hiền Bồ Tát (1), cao hơn bốn mươi mét, Thập Phương Phổ Hiền, được chúng sinh thờ cúng, vô cùng nguy nga tráng lệ.
“Vì sao Bồ Tát này lại có nhiều đầu như vậy?” Trình Trì đếm đếm, có mười cái, tầng tầng lớp lớp, xếp thành ba tầng.
8 Ba tháng sau.
Tối nay có mưa nhỏ, không khí vô cùng ẩm ướt, là thời điểm lạnh nhất của mùa thu.
Số 99 đường Lộc Châu, biệt thự nhà họ Trình.
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng biệt thự cổ, khu biệt thự này nằm ở vùng ngoại ô thành phố dành cho người giàu, được xây dựng vào những năm chín mươi của thế kỷ trước, hiện tại đã thuộc vào hàng đồ cổ, nhưng vẫn rất giá trị.
9 Ngoại trừ là con riêng, Trình Trì thật sự không nghĩ ra, anh còn có thể có thân phận gì, bước vào gia đình cô, khiến cô phải gọi anh là anh trai.
Đôi mắt mẹ kế Giang Y Lạc hơi híp lại, thay đổi tư thế, hai chân bắt chéo ngồi trên sô pha, chuẩn bị thưởng thức vở tuồng trước mặt này.
10 “Cái đệt, thật hay giả!” Từ club đêm đi ra, Bạch Du và Trình Trì đứng bên Ferrari nói chuyện.
Trình Trì châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm, nhìn về phía ngọn đèn rời rạc gần bờ sông, chửi một tiếng: “Mẹ nó.
11 Đau!
Đầu váng mắt hoa…
Cả người Hứa Nhận bị xô vào bên cạnh bồn nước trong WC nam, khóe miệng có một vết máu bầm, má bị ăn vài quả đấm.
Bên tai tràn ngập tiếng nước WC chảy ào ào, dường như đối phương không có dấu hiệu dừng lại.
12 “Anh!”
Trước đây khi còn trên núi Nga Mi, anh là người đàn ông dám lái xe lao xuống vách núi!
Thế mà bây giờ cô ép buộc anh như vậy, anh không hề tức giận, còn muốn làm cô hài lòng?
Tại sao anh lại biến thành thế này?
Hơn nữa hôm nay, hôm nay Dương Tĩnh nhắn tin báo cho cô, nói rằng khi đánh nhau, Hứa Nhận không hề đánh trả, chỉ cứng đầu, không hừ một tiếng, Vương Khôn đánh đến mệt, mới dừng tay.
13 “Trình Trì, lương tâm của cậu đâu rồi?”
“Lương tâm ở đây. ” Trình Trì lấy một tấm thiếp mời đến triển lãm xe thế giới, đưa đến trước mặt Dương Tĩnh: “Không phải cậu định mua xe à? Có thể đi xem thử.
14 Hai người lâm vào thế giằng co, Trình Gia vẫn cười, chỉ vào miệng mình: “Nếu anh Hứa thích, có thể đẩy em ngã xuống giường. ”
Hứa Nhận vô thức lùi về phía sau một bước.
15 Thời tiết hôm nay thật đẹp, tiết thể dục, chẳng mấy khi học sinh giỏi Hứa không ngồi trong lớp học mà lại ra sân thể dục đánh bóng rổ, tâm trạng Trình Trì khá tốt, cô với Bạch Du hai người ngồi trên bãi cỏ bên sân bóng hút thuốc.
16 Đúng như dự đoán, đẩy cửa Hồng Tụ ra, trong phòng tối tăm, một mình Trình Trì nằm liệt trên sô pha, có vài chai rượu đặt trên bàn, tất cả đều đã mở, trên bàn còn có mấy ly rượu, bên trong là các loại rượu không cùng màu sắc, sâu cạn khác nhau, đều do một mình cô xử lý.
17 Trình Trì nằm trên giường, lăn qua lộn lại xoay vài vòng, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại dưới gối ra nhìn đồng hồ.
Từ 10 giờ đến 12 giờ, suốt hai tiếng đồng hồ, cô không muốn làm bất cứ việc gì, cũng không làm được bất cứ việc gì.
18 Trình Trì chống tay lên quai hàm, cả buổi sáng, nhìn bóng dáng Hứa Nhận chằm chằm, nhìn không chớp mắt.
Bạch Du thò đầu sang, nhìn cô, khẽ nói: “Sắp thành hòn vọng phu rồi.
19 Trình Trì đua xe tốc độ, nhanh như chớp.
Đương nhiên, lúc này, cô biến xe thể thao thành xe đạp, đi theo phía sau Hứa Nhận, chậm rãi khoan thai lái về nhà.
20 Giang Y Lạc không nhịn được lấy mũi chân ngọc, cọ lên háng Trình Lệ Minh.
Hứa Nhận lập tức đứng dậy, trên mặt bàn, hai người đang ăn cơm của mình, ngồi yên lặng, không hề có dấu vết gì, mặt không đỏ tim không đập, xem ra là cao thủ so chiêu.