1 “Tin khẩn cấp. Trong ngày hôm nay ở khắp mọi tỉnh thành tiếp tục có 48 người dân bị thú vật tấn công, phần lớn là các loài động vật nuôi phổ biến như chó, mèo.
2 Trần Phi chậm rãi đi xuống cầu thang. Hắn từng xem qua không ít phim có đề tài thây ma nên hiểu khá rõ về chúng. Thây ma có đặc điểm sợ ánh sáng, thích quần cư, đặc biệt rất nhạy cảm với âm thanh.
3 Nhận ra thanh âm quen thuộc, Thanh Hương cuống quýt nói:
- Đúng là giọng của Bạch Yến rồi. Chúng ta mau đi cứu bạn ấy!
Trần Phi gật nhẹ, tiếp tục dẫn đầu đội ngũ, Thanh Hương rụt rè theo ngay sau lưng hắn.
4 Thây ma kia không hề nhìn xuống cơ thể chỉ còn nửa thân bên phải nguyên vẹn mà rống vang dội, cánh tay mang theo hơi gió tanh ngòm cào mạnh tới mặt Trần Phi.
5 Bốn người quay lại cổng ký túc xá nữ, đúng như Lương Nhật kể, lũ thây ma đã biến mất không dấu vết. Cả bọn cẩn thận men theo đường cũ chạy đến khu B.
Trường đại học Hàm Nghi danh tiếng lừng lẫy khắp nước, tọa lạc ngay trung tâm thành phố phồn hoa, luôn có hơn bốn vạn sinh viên theo học nên sở hữu diện tích rộng lớn.
6 Bất thần bị Trần Phi thộp cổ xách như xách gà, Lương Nhật vừa giận vừa sợ chấp chới hai chân suýt ngã, tức tối giáng mạnh nắm đấm tới mặt Trần Phi, miệng quát to:
- Buông tay ra! Mày muốn giở trò gì?
Trần Phi đã cường hóa thêm 1 điểm nhanh nhẹn, so tốc độ hiện giờ không hề kém tuyển thủ bóng rổ như Lương Nhật, lại đang nắm thế chủ động nên chỉ cần hơi nghiêng đầu liền dễ dàng tránh được nắm tay Lương Nhật.
7 Tiếng đập cửa ngày càng mạnh, ba người kia tái xám mặt mày, lo sợ nhìn nhau rồi lại chuyển ánh mắt qua Trần Phi chờ đợi. Không biết từ khi nào cả bọn đã vô tình đặt Trần Phi lên vị trí dẫn đầu, mọi chuyện đều chờ đợi quyết định của hắn.
8 Một gậy Trần Phi đánh tới cực kỳ mãnh liệt, còn chưa đến gần Lâm Tiến mà gã đã bị hơi gió táp rát mặt. Bóng gậy nhỏ thoáng chốc biến lớn trong mắt Lâm Tiến, trúng một gậy này vào đầu gã không tin mình có thể toàn mạng, bèn rống lớn một tiếng trợ uy, trong thời khắc nguy cấp dồn toàn bộ sức lực xuống đôi chân đạp mạnh lên sàn bắn người qua một bên.
9 Hành động có phần mập mờ của Trần Phi và Bạch Yến dễ dàng lọt vào mắt hai người kia. Chờ Bạch Yến vào phòng tắm, Thanh Hương đi tới hỏi Trần Phi:
- Vừa rồi hai người nói gì vậy?
- Không gì cả.
10 Đêm không trăng, bầu trời tối đen như mực.
Sau khi tiến vào đại sảnh tòa nhà, Trần Phi giảm tốc độ, bước đi thật chậm đồng thời liên tục quan sát xung quanh, tay hườm gậy sẵn sàng giải quyết bất kỳ chướng ngại nào xuất hiện.
11 Trông thấy con đầu đàn lao tới, Trần Phi hơi rùn người thủ thế. Tốc độ nó nhanh hơn lũ kia một bậc nhưng so với Trần Phi vẫn có chênh lệch, hai cánh tay to khỏe nổi đầy gân từ trên cao chộp mạnh xuống đỉnh đầu hắn.
12 Trên hành lang dài tối, đám người như dòi trong xương quyết không buông tha, bám sát Trần Phi không rời nửa bước.
Hắn đi, họ đi.
Hắn dừng, họ cũng dừng.
13 Trần Phi đảo mắt qua cả trăm người treo lỏng chỏng trên lưới như cảnh tượng thịt dê ở lò mổ, tìm kiếm hai người bạn nhưng bị những người kia che khuất không thấy.
14 Trần Phi lùi về sau khá xa, trân trối nhìn sinh vật đang phá kén chui ra. Quá trình này diễn ra rất nhanh, ngay khi cánh tay to lớn thò ra ngoài liền nắm lớp vỏ bọc kéo mạnh, cái kén như giấy mỏng dễ dàng bị xé vụn, một thân hình phủ đầy nhớt nhau gớm ghiếc từ bên trong chồm dậy.
15 Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn Trần Phi đã chết vô số lần. Nhiều lần quái vật sắp bắt kịp lại bị hắn ranh ma giở đủ trò, kéo giãn khoảng cách. Hiện giờ tốc độ hắn tăng mạnh, lao đi như điên, mặc cho nó cuồng nộ truy đuổi nhưng bóng lưng Trần Phi càng lúc càng xa, chỉ có thể gầm rú không cam lòng.
16 Nghe Trần Phi nói vậy, mọi người im lặng.
Lương Nhật mấp máy môi định thuyết phục lần nữa, Trần Phi đã khoát tay:
- Được rồi, tôi tự biết tính toán.
17 Mấy món vật phẩm Bạch Yến nhặt được đều tốt, Trần Phi rất yêu thích nhưng vẫn đưa trả cho nàng.
Bạch Yến mỉm cười:
- Bạn giữ dùng đi, tôi lấy cây gậy này đủ rồi!
Nếu tính riêng, Gậy Đánh Chó đương nhiên giá trị hơn hẳn cái bao tay, nhưng cộng thêm quyển sách kỹ năng kia thì tổng giá trị các món đồ của Bạch Yến lại vượt xa.
18 Nhìn Bạch Yến mải mê vung dao không có ý định dừng lại, Trần Phi thoáng thấy đau đầu, lên tiếng can ngăn:
- Thôi được rồi, nên tiết kiệm sức!
Có vậy Bạch Yến mới chịu dừng tay, nàng cũng nhận ra mình hưng phấn quá đà, bẽn lẽn nói:
- Tôi cứ tưởng.
19 Xe buýt chạy hết tốc lực tới cuối đường. Lương Nhật không hề giảm ga, ngoặt xe sang phải. Bánh xe cao su nghiến xuống mặt đường kin kít, bốc mùi khét lẹt.
20 Trần Phi nhặt hai món đồ lên, đây là một cây gậy y hệt Gậy Đánh Chó mà Bạch Yến đang cầm và 1 xu. Hắn xem thông tin cây gậy:
- Gậy Đánh Chó Cũ Nát
Lực công kích: 3 - 5
Độ bền: 100/100
Mô tả: Khi bị chó cắn, hãy đập gậy vào đầu chúng, sẽ có thịt chó ăn.