1 Cậu gần như cả ngày chưa có gì vào bụng, nuốt nước miếng, cổ họng như có miếng sắt gỉ, hơi tanh tanh, trước mắt tối sầm từng cơn, không biết cậu giẫm phải thứ gì mà mắt cá chân mềm nhũn, ngã chúi nhủi về phía trước.
2 “Hẻm sau ao lầy” không phải một con đường mà là một tổ hợp các con hẻm nhỏ chằng chịt đan cài tạo thành, tên ban đầu là “đường nước tiểu”. Vì nơi đây địa thế thấp, hễ mưa là đọng nước, ở ven đường và góc tường đều là rêu xanh trơn trượt, thỉnh thoảng còn bốc lên thoang thoảng mùi tanh ẩm ướt.
3 Vùng khai phá.
Một dãy xe MPV đậu ven đường, một gã béo từ trên xe bước xuống, chạy bước nhỏ tới ân cần mở cửa xe cho người phía sau:
- Chính là chỗ này, anh xem, xung quanh đều là đường mới xây.
4 - Ăn đi.
Cảnh sát Vu Nghiêm đẩy Cola và hamburger đến trước mặt thiếu niên.
Đồn có quy định là cảnh sát đang trong ca trực không được phép gọi thức ăn ngoài, sợ ảnh hưởng không tốt.
5 Khoảng 9 giờ tối, “Tinh Chi Mộng” đóng cửa.
Cam Khanh tẩy lớp hóa trang trên mặt, gỡ đôi lens màu nhạt ra, chớp mắt mạnh mấy cái, năm ngón tay chỉa vào trong tóc, gỡ mái tóc giả dài như thác nước, để lộ mái tóc lưng lửng, khi cúi sẽ xõa xuống gần cằm, bị tóc giả ép làm lỉa chỉa.
6 Là một nữ thanh niên tình cờ gặp một nam thanh niên phanh ngực ngoài đường, Cam Khanh cũng không ngoại lệ nhìn nhiều hơn một chút. Nhìn xong, cô cảm thấy cơ thể này muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, đem ra triển lãm cũng không tính là quá đáng.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dụ Lan Xuyên tiện đường tiễn Vu Nghiêm một chuyến, lúc về đến nhà đã sắp 10 giờ.
8
Viện 110 ngõ Len kỳ thực là một tiểu khu nhà ở, có điều trong tiểu khu chỉ có một nhà lầu nên mọi người cũng gọi như vậy.
Trước đây nó là “nhà công” do đơn vị xây, kiến trúc mang đặc điểm của nhà công cũ trong quá khứ: tọa bắc triều nam (1), mỗi tầng phương bắc đều là hành lang chung hẹp dài từ đầu đông thông tới đầu tây, phương nam là một dãy mười gia đình sánh vai theo chữ Nhất (2), mọi người đều dùng chung một thang máy.
9 Cam Khanh thực không nghĩ anh còn nhớ mình, vì khí chất hình tượng của anh rất nổi bật, vừa nhìn là thuộc dạng “phụ nữ khắp thiên hạ đều dung tục, tôi thà tự soi gương yêu mình còn hơn”.
10
- Ừm, căn phòng kia là của con.
Bà lão Trương – tên Trương Mỹ Trân – dù rất không hài lòng giới tính của Cam Khanh nhưng người ta được cháu bà gọi tới, chắc không tiện đuổi đi thẳng cổ nên vẫn cho cô vào phòng.
11 Con đường nhỏ trước cửa tiệm Tinh Chi Mộng lâu năm thiếu tu sửa, có một khuỷnh mất gạch, lộ ra bùn đất bên dưới, gần đây mưa nhiều, người không chú ý giẫm chân vào sẽ dính đầy bùn dưới đế giày.
12 Gã mặt sẹo nhỏ nhất, người khác đều là sư huynh của gã, cho nên gã kéo cũng kéo không được, cản cũng không dám cản, đành bó tay bó chân đứng cạnh, một mình hứng chịu ánh mắt phun lửa của thiếu niên anh hùng Lưu Trọng Tề.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Lưu Trọng Tề biết mấy kẻ lừa đảo này chẳng phải dạng tốt lành gì, nhưng tư duy con người có quán tính, giống như dân chơi cổ phiếu thấy hôm nay giá cổ phiếu tăng sẽ cảm giác ngày mai nó vẫn tiếp tục tăng, thiếu niên từ nhỏ chưa từng bị bắt nạt thấy nhân phẩm kẻ ác hơi có tí khởi sắc cũng cảm thấy đối phương có lẽ còn có tính người.
14 Theo truyền thống, trước khi so chiêu phải lộ vũ khí, bất kể vũ khí là “minh đao” hay “ám tiễn”, lộ rồi thì trường đao dài mấy trượng hay châm thêu hoa mấy tấc đều có thể dùng.
15 Dụ Lan Xuyên vòng quanh ngõ Len tám vòng cũng không tìm được chỗ có thể đậu xe, cuối cùng đành đậu ở một trung tâm thương mại ngoài 800 mét rồi tự đi bộ về, cảm giác còn không bằng không lái xe.
16 Vì con trai tạm thời phải vào ICU nên bà cụ Tiền mới có thời gian ra khỏi bệnh viện nhưng phải tranh thủ về, tình hình bệnh nhân không ổn định, buổi tối chưa biết sẽ phát sinh chuyện gì.
17 Editor: Mông Nhỏ
Lúc này Cam Khanh vốn là ở Tinh Chi Mộng, nhưng hôm nay vừa vặn là ngày nhập hàng, bà Trương Mỹ Trân cảm thấy hứng thú với đồ trang sức nhỏ nên yêu cầu cô mang về tận nhà cho mình chọn trước.
18 Editor: Mông Nhỏ
""Không phải cậu ghét bỏ chỗ đó vừa nhỏ vừa cũ nát, ngay cả chỗ đậu xe đều không có à?"" Vu Nghiêm cúi đầu dùng đũa chọc một khối bánh nướng mứt chua ngọt nhỏ, thử cắn một miếng, thành phần chính là ngó sen với đậu xanh được ướp nước mơ, vị cũng được coi là giòn tan, chua ngọt vừa phải.
19 Editor: Mông Nhỏ
Vì tinh thần trụ cột của mình, Cam Khanh luôn luôn không xuất đầu nhịn không được chen lời: ""Đừng, sinh ý vẫn phải làm nha. ""
Cô thường xuyên đi mua bánh rán, lão đại bang Sơn Đông bánh rán vừa quay đầu liền nhận ra lão khách hàng, lập tức thấy lo lắng, lớn tiếng nói: ""Vậy cũng phải bán gì đó ngon miệng mới có mặt mũi mở hàng, cô bé, con nói có đúng hay không? Bác làm là cơm, lão ta làm là phân, các con ăn điểm tâm nhất định biết nhà ai ngon hơn chứ.
20 Editor: Mông Nhỏ
Thời điểm Dụ Lan Xuyên xuống lầu, vừa vặn đụng phải Cam Khanh. Cam Khanh mặc một bộ áo bông có lẽ đã già ngang tuổi với nước Cộng Hoà, phủ từ đầu đến bắp chân, mũ chụp trên đầu, vài sợi tóc rơi rớt bên ngoài, dưới chân lộ mép quần ngủ, hẳn là đã chuẩn bị đi ngủ.