1 Đinh đông ~ Cánh cửa của cửa hàng bị đẩy ra, tiếng chuông reo lên. “Hoan nghênh quý khách ~”Trần Tiêu mặc một bộ đồng phục của cửa hàng fast-food nhanh chóng cúi người, ân cần chào hỏi, mỉm cười bộc lộ ra chức nghiệp của mình với vị khách vừa mới tới.
2 Trần Tiêu cùng nữ hài tử đứng đối diện nhau ngay ở cửa, phải đến 10 giây sau hắn mới đột nhiên có phản ứng, vội vàng khép cửa phòng lại! Nói không chừng, nếu các vị hàng xóm tốt bụng xung quanh bỗng nhiên vô tình đi ngang qua, thấy bên cửa nhà mình có một cô gái trên người không một mảnh vải che thân…Nữ hài tử này từ trong bóng tối quan sát Trần Tiêu, đôi mắt thuần khiết không chứa một tia tạp chất, tò mò nhìn hắn.
3 Lần đầu tiên trong cuộc đời, Trần Tiêu bắt đầu thống hận năng lực thừa nhận quá mức cường hãn của bản thân. Bởi vì hiện tại nhìn thấy một lớp điện quang màu lam lượn lờ quanh thân thể của Child Child.
4 Mất cả một buổi sáng, Trần Tiêu phải rất kiên nhẫn để dạy Child Child cách sinh hoạt trong phòng như thế nào - nói như vậy mặc dù có chút khoa trương, nhưng quá trình đó quả thật cũng có chút không thoải mái.
5 Trong lòng Trần Tiêu thật sự vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể tận lực khắc chế suy nghĩ của chính mình, chỉ có thể cẩn thận hỏi từng câu một:“ Cô nói là số 6 và số 11, là nói đến người nào vậy? Bọn họ cũng giống như cô sao? ”Đáp án Child Child quả nhiên giống như suy đoán của Trần Tiêu: Số 6 và Số 11 đúng là ở trong “Kho sinh vật số 6” và “ Kho sinh vật số 11”.
6 “Này nhóc con, ngồi xuống, đừng có nhúc nhích!”Trần Tiêu thấy rõ trong đại sảnh của ngân hàng có tổng cộng 4 tên cướp, toàn bộ đều mặc quần áo màu đen, trên đầu cũng được che kín bằng một chiếc mũ trùm đầu chỉ để lộ ra 2 con mắt.
7 Ở trên xe của đám cướp, Trần Tiêu bị tên cướp mập mạp ngồi bên cạnh dùng súng chĩa vào người, các ý niệm trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động. Hắn lo lắng là có lý do!Tuy rằng khi lên xe, tên cướp mập mạp này đã cảnh cáo Trần Tiêu :- Đừng có lộn xộn thì không có việc gì, tới nơi an toàn rồi bọn tao sẽ để mày xuống xe.
8 Trong một trạm sửa xe hẻo lánh ở phía nam thành phố K, có một chiếc xe màu đen đang chậm rãi đi vào bên trong gara, ngay sau đó cửa tiệm sửa xe lập tức được đóng lại.
9 Trần Tiêu nhớ cô gái tên “Hồng Thất” kia đã từng nói với mình: Trong “tủ lạnh” có cả vui mừng lẫn sợ hãi dành cho anh đó a. . . . . . nên đã nhờ Child Child mở "Tủ lạnh" ra.
10 "Hôm nay Giáo sư Mục Tát bị điều đi, nghe nói bởi vì ông ta vi phạm nguyên tắc của tổ chức nên bị sa thải. Giáo sư Mục Tát là bạn tốt của chúng ta, ông ta là một nhà khoa học nghiêm khắc mà chuyên tâm.
11 Trần Tiêu bị cô gái từ trên trời giáng xuống phá tan cửa sổ làm làm cho sợ ngây người, hắn nhìn nòng súng trong tay cô gái kia, rồi lại nhìn thấy tướng mạo đối phương.
12 Vẻ mặt Hắc Thất trong nháy mắt trở nên vặn vẹo lên. Nàng phảng phất như muốn phóng tới chụp lại, nhưng mà, nhìn thấy lọ ống nghiệm kia bị vỡ tan, trong mắt Hắc Thất lộ ra một sự hoảng sợ không cách nào miêu tả nổi.
13 Trần Tiêu thấy trước mắt là một người phụ nữ mặc áo da bó sát toàn thân, tóc dài, khuôn mặt nhìn rất ôn hòa, ánh mắt rất thân thiết, nhìn qua ước chừng hơn 30 tuổi.
14 - Đơn giản mà nói, tổ chức của chúng ta, chính là một đám 'Người giám sát', hoặc nói chính xác hơn, là 'Cảnh Sát Thế Giới'. Ha ha. . . Ta biết cậu rất ghét cái từ này, ta cũng không thích nước Mỹ cho lắm.
15 “Thật may mắn, điều ta lo lắng đã không trở thành sự thật. ” Lôi Hồ an ủi Trần Tiêu một câu:“Ngươi xem, bây giờ ta và Hắc Tam đang đứng ở cạnh ngươi, nhưng ngươi cũng không thể ‘Thôn phệ’ được năng lực của chúng ta.
16 Đến khi Hắc Tam mang Trần Tiêu ra khỏi căn phòng đó, hắn mới biết đó là một kho hàng. Theo như lời giải thích của Hắc Tam, trong lúc Trần Tiêu hôn mê, Phục Vụ Xã đã mang tới nơi đó một ít thiết bị, đã làm rất nhiều kiểm tra đo đạc trên thân thể Trần Tiêu.
17 Đúng tàn nhẫn! Đúng là bản tính của con nhà giàu, giở trò với con gái thì nói là chỉ xem là em gái, giở trò với con trai thì nói chỉ xem là anh trai thôi - Đây chính là tuyệt chiêu để chia tay người ta hả.
18 Nghe vị mỹ nữ kia hô lên hai chữ 'Chồng ơi' kia, Trần Tiêu đã nhịn không được cười khổ. Với chỉ số thông minh kế thừa từ cha mẹ đều là khoa học gia lỗi lạc kia, tự nhiên là nháy mắt đã hiểu được dụng tâm ác độc của cô bé đanh đá kia.
19 Cô bé sắc mặt trầm xuống. Dường như có chút mất hứng: "Làm sao vậy? Trong Cơ Đức học viện có nội quy không cho phép học sinh đi xe đạp trong trường sao?"Trần Tiêu sờ sờ mũi.
20 Bạch Thái. . . . Haizzz, xem ra nếu cứ vùi đầu vào xem phim truyền hình quá nhiều, chỉ số thông minh quả nhiên cũng sẽ giảm đáng kể a. Trần Tiêu cố gắng lắm mới nhịn được không bật cười thành tiếng.