41 Kiếm, kiếm tiền dưỡng lão?!Trần Tiêu theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc kiếm cổ trên quầy hàng — Nó có giá trị hơn 10 triệu đô đấy. Lại còn số vàng thỏi và kim cương trong chiếc két sét ở trên lầu.
42 Trần Tiêu nghĩ đầu óc mình có chút không theo kịp. . . Hắn không tự chủ được, thân thể lảo đảo, tay vịn lên tường, lùi lại mấy bước về phía chiếc trường kỷ đặt gần cửa.
43 Thấy Trần Tiêu trầm mặc, Phượng Hoàng vuốt vuốt mái tóc, nét mặt hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng hỏi:- Có phải vì sự việc của cha mẹ anh, cho nên trong lòng anh đối với dị năng giả và tổ chức dị năng, còn có chút bài xích không? Trần Tiêu ngẩng đầu lên, khinh ngạc nhìn Phượng Hoàng: - Chuyện của tôi, cô cũng biết à? - Biết chứ.
44 Mã Hồng Tuấn nghĩ mình vốn là một kẻ không may. Hắn vốn là một gã đầu bếp, đến từ một thành phố nhỏ ở phía Nam đại lục, tốt nghiệp một trường trung cấp đầu bếp.
45 Hành lang im ắng, cuối hành lang là phòng của giám ngục, ở đó có phòng điều khiển điện tử, có khả năng điều khiển tất cả các cánh cửa trong hành lang.
46 - Ngươi biết hắn?Điền đại thúc liếc mắt nhìn Trần Tiêu. - Là một người quen. Trần Tiêu suy nghĩ một chút:- Lần trước khi tôi gặp vụ cướp ngân hàng, hắn là một trong những tên cướp, nhưng hắn cũng không tính là kẻ xấu, chỉ hình như là một kẻ không may mà thôi.
47 Điền đại thúc cười cười, đi tới chỉ vào màn hình trước mặt:- Đây là thiết bị phân tích năng lực kiểu cũ, là thế hệ sản phẩm thứ 3 được sản xuất từ 20 năm trước.
48 Nhìn thấy trước tiên tự nhiên là một cái tai nghe khéo léo cùng với một cái thấu kính độc nhãn. Nhẹ nhàng đeo lên trên mắt. Lần này có cơ hội quan sát cẩn thận hơn, Trần Tiêu nhìn thấy trên phần tai nghe có một cái phím phản quang trến đó.
49 Lục Tiểu Tiểu, khi nghe thấy cái tên này, nhất định mọi người sẽ nghĩ chủ nhân của cái tên này phải là một cô gái khả ái, xinh đẹp—Nếu vậy thì mọi người đã sai hoàn toàn rồi!Đáng tiếc.
50 Ngay lập tức trên máy dò xét hiện lên một chuỗi số:Tổng hợp lại chỉ số chiến đấu: 83. Trần Tiêu khóe miệng mỉm cười. Trên máy dò xét không có hiển thị ra loại năng lực của đối phương, mà chỉ trực tiếp hiển thị chỉ số chiến đấu tổng hợp.
51 Cô gái xinh đẹp ngay ở trước mặt tựa như chỉ cần một trận gió có thể cuốn nàng đi. Nhưng ánh mắt Hồng Thất đầy trịnh trọng. Ngoại trừ việc đối phương có thể vô thanh vô tức đi tới bên cạnh mình, cô gái này…Nàng…Hai chân của nàng cách mặt đất chừng nửa thước, cả người nhẹ nhàng bay tới!- Dị năng phi hành?Hồng Thất theo bản năng ấn vào phím nhỏ trên tai nghe.
52 " Ta luyện chính là Hồng Quyền!"Đối thủ vừa đi tới thanh âm rất to, dáng người tráng kiện, bất quá đôi mắt hắn, Ánh mắt lại làm cho người ta có chút không thoải mái.
53 Tên kia dường như được thể càng lấn tới, mắt thấy có tiện nghi, vẻ mặt càng đầy sát khí nhanh chóng lại gần Tiêu Tình. Tiêu Tình giãy dụa, hai tay cố gắng chống đỡ thân thể muốn đứng lên, thở hổn hển.
54 Hít một hơi thật sâu, bày ra một cái thủ thế, Trần Tiêu nghiến răng "Lại đây!"Tên kia nhìn động tác của Trần Tiêu không khỏi bật cười, dù sao Trần Tiêu cũng chưa chính thức luyện qua công phu, bày ra cái thủ thế chẳng ra hình dạng gì, lập tức cười lạnh một tiếng "Tiểu tử kia, ngươi có có biết võ không đấy?""Biết hay không không quan trọng, quan trọng là có thể đánh được ngươi!"Tên đô con nhíu mày, trong ánh mắt có chút giận dữ, quay đầu lại nhìn thoáng qua ông chủ của mình, Mã đại thiếu hướng về hắn âm trầm nhẹ gật đầu, ý bảo hắn có thể phóng tay mà đánh --- nếu như đổi là một người khác bên ngoài, Mã đại thiếu kiêng kị bối cảnh của đối phương cũng sẽ không dám làm càn, bất quá.
55 Trông thấy ven đường một chiếc xe cảnh sát tuần tra chạy như bay qua, mập mạp vội vàng cúi thấp đầu, xoay người lẩn vào một cái ngõ nhỏ. Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác mà ngày ấy Trần Tiêu đưa cho, cổ áo dựng thẳng lên che một phần khuôn mặt, cúi đầu đi vội vã.
56 “A…a…a…!!! Làm ơn nhẹ nhẹ nhàng … nhẹ nhàng…”Từ nhị thiếu gia kêu lên thảm thiết, hắn đang nằm ở một bên giường bệnh, trước mặt là một nam bác sĩ mặc áo dài trắng đang cẩn thận nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cho hắn.
57 “Không thể nào, ngươi không phải thật sự có ý với Lục Tiểu Tiểu chứ?”Nghe nói Trần Tiêu quyết định dạy Lục Tiểu Tiểu công phu, Từ Nhị Thiếu nhất thời kinh hô, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Tiêu, giống như trên mũi Trần Tiêu đột nhiên nở ra một đóa hoa vậy.
58 Cuộc sống của Trần Tiêu bắt đầu trở nên phong phú. Mỗi ngày buổi sáng đến trường, buổi chiều chạy đến phố đi bộ tìm lão Điền luyện công, buổi tối về nhà cùng Child Child nói chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, tận lực giáo dục Child Child về các loại thường thức xã hội.
59 “Bác sĩ!!! Bác sĩ!!!”Từ phía sau, Trần Tiêu nhanh chóng len qua đám đông, chạy tới bên cạnh Từ Nhị Thiếu, Từ Nhị Thiếu ánh mắt đỏ rực, lão nhân trong lòng hơi thở nhanh chóng hư nhược, có thể thấy thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
60 Nam nhân khéo léo từ trên tường nhảy xuống, đi tới trước mặt Trần Tiêu!Hắn dáng người cao thanh mảnh, đầu để tóc dài trông có vẻ yếu ớt, đôi mắt màu lam, trong con ngươi thoáng chút u buồn, hiển nhiên không phải người da vàng.