1 Cuối thu, đêm lạnh như băng. Gió lạnh như những chiếc gai vót nhọn trực tiếp xuyên thấu qua quần áo, đâm vào tận xương tủy. Đèn đường mờ vàng tỏa ra ánh sáng nhu hòa khiến người ta cảm thấy có vài phần ấm áp.
2 Kiều Tâm Du đứng lên, nhưng lại cảm thấy toàn thân dường như không có chút khí lực nào, tay chân nhũn ra. Cô phải vịn vào ghế salon mới miễn cưỡng đứng vững bước chân, hít sâu một hơi hướng về phía cửa đi tới.
3 Thân thể ngọc ngà trơn mềm, phía trên phiếm đỏ càng lộ ra vẻ quyến rũ. Dáng người càng xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn, như con mãnh thú đang thèm khát, hắn điên cuồng hôn vào đôi môi, bờ vai, gương mặt của cô.
4 Nhâm Mục Diệu kinh ngạc, hắn vốn nghĩ cô sẽ khóc lóc thảm thiết một trận, không ngờ ngay lập tức cô có thể bình tĩnh như thế. Xem ra, cô so với tưởng tượng của hắn càng thú vị hơn, chẳng sao cả, hắn sẽ từ từ chơi đùa cô, từ từ hành hạ cô.
5 Kiều Tâm Du lê tấm thân đau nhức đi vào Nhà họ Kiều, trên mặt không còn chút máu, quả thật giống như con búp bê rách nát, chẳng còn chút hơi thở nào. "Mày chết ở nơi nào vậy! Từ sáng sớm đã không thấy mặt, mày nấu bữa sáng chưa? Còn quét dọn phòng nữa? Giặt đồ cho tao chưa?" Kiều An Mạn nhàn rỗi ngồi trên ghế sa lon, sơn móng tay đỏ chót.
6 "Năm trăm ngàn. . . . . . " Kiều Tâm Du đột nhiên thanh nhã cười một tiếng, "Thì ra giá trị của tôi lớn như vậy, tôi nghĩ sau này tôi đã không bao giờ còn nợ công ơn nuôi dưỡng của các người rồi!" Nói xong, cô lê thân thể bị ngàn vết kim đâm về phòng mình.
7 Kiều Tâm Du quan sát từ đồ gia dụng trong nhà, đến rèm cửa, thảm trải, cái nào cũng là đồ tinh phẩm nhập khẩu. Trên vách tường còn treo một bức tranh là bút tích của một họa sĩ danh tiếng.
8 "Anh đừng như vậy. " Kiều Tâm Du vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực kia. "Thế nào?" Một giọng nói châm biếm vang lên, "Cũng đã tới đây rồi, giờ cô còn không hiểu thân phận mình sao?" Nhâm Mục Diệu buông cô ra, ngồi ở trên giường: "Cô có phải hay không cần xứng đáng với chức vụ một chút?"Kiều Tâm Du sững sờ đứng đó, ánh mắt nhiệt tình của hắn nhìn cô chăm chú đến mức khiến cho cô không biết nên đặt tay ở đâu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chức vụ gì chứ?"Nhâm Mục Diệu khóe miệng giơ lên vẻ cười lạnh, con ngươi mờ sương lạnh lùng phun ra hai chữ: "Nhân tình.
9 "Anh. . . xin anh đừng như vậy. " Kiều Tâm Du cầu khẩn, đôi mắt trong suốt đã ngập nước. Giờ phút này, hắn giống như loài mãnh thú đã sớm mất đi lí trí.
10 Nhâm Mục Diệu không ngờ cô sẽ phối hợp như thế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, vung tay ném chiếc chăn gây cản trở xuống đất. Trên giường, một vết máu đỏ thẫm đập vào mắt hắn.
11 Hoa viên phía sau bệnh viện vắng vẻ, đìu hiu. Trên hai cây bạch quả cao lớn chỉ còn trơ trọi vài chiếc lá vàng úa, vài chiếc nhẹ nhàng rơi xuống rải đầy khắp mặt đất.
12 Cuối thu, trời tối rất nhanh. Mới vừa rồi, chân trời vẫn còn ráng đỏ, trong nháy mắt màn đêm đã kéo đến. Hơi lạnh mùa thu nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa trong không trung.
13 Kiều Tâm Du tưởng rằng chính mình nghe nhầm, mày liễu nhíu lại: "Tại sao?"Muốn cô sinh đứa nhỏ để trói buộc hắn?Cô không hiểu trong lòng hắn rốt cục nghĩ như thế nào, hắn như ma vương tới từ địa ngục, khắp người tràn ngập hơi thở chết chóc.
14 Nhâm Mục Diệu thấy vẻ mặt trắng bệch của cô, bàn tay sắc bén tỏa ra sự hung ác rét lạnh từ từ nới lỏng ra, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo ý cười tà mị: "Cô muốn chết sao! Không dễ dàng vậy đâu.
15 Bựt -- tiếng cúc cài áo sơ mi từng cái một bị giựt xuống, lộ ra một làn da băng ngọc xinh đẹp lung linh. "Xin anh, anh có thể đổi cách khác để hành hạ tôi không?" Tiếng cầu xin hoảng loạn của cô như tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.
16 Nước mắt tùy ý chảy qua gò má xinh đẹp ánh lên từng điểm sáng trong suốt, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo thuần khiết. Nhâm Mục Diệu chợt nhíu mày, tại sao trong lòng hắn vừa thoáng qua một loại cảm giác tội ác.
17 Kiều Tâm Du ngẩn ngơ nhìn trần nhà, không khí tháng mười một lạnh giá làm cô dường như bị đông cứng, vẫn duy trì tư thế ban đầu, không động một bước. Mặc dù hắn đã rời khỏi nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, còn có cả mùi thuốc lá.
18 Trước kia, Nhâm Mục Diệu đối với loại phụ nữ chủ động đưa đến cửa này cũng không tệ lắm, thường không từ chối. Nhưng hôm nay trong lòng không hiểu vì sao lại có một trận phiền loạn.
19 Nhâm Mục Diệu lặng lẽ uống xong ly Whisky màu đỏ, trong đôi mắt không ngừng hiện lên vẻ u buồn. Một tiếng thở dài chậm rãi từ trong miệng Đinh Hạo Hiên bật ra: "Có lẽ hiện giờ người cậu đang trừng phạt không phải cô ấy mà là chính mình.
20 Kiều Tâm Du cảm thấy rất kỳ lạ, kể từ đêm đó, sau khi Nhâm Mục Diệu đột nhiên tức giận rời đi, hắn không nói năng gì cả, đã liên tiếp mất tăm mấy ngày rồi.