1 Mỗi người đều có ước mơ cho riêng mình, có người ước mơ có thể trở thành một người thật vĩ đại, có người muốn thành bác sĩ, kĩ sư hay thành diễn viên, ca sĩ nổi tiếng và Ôn Hiểu Bạch cũng vậy cô cũng có một ước mơ của riêng mình đó chính là trở thành một người vợ truyền thống, một người vợ đảm đang, lo toang mọi việc trong nhà cho chồng mình.
2
. . . . .
<Ding dong, ding dong> - Chuông cửa vang lên, đang bận trong bếp chuẩn bị thức ăn cho buổi chiều, Hiểu Bạch nghe tiếng chuông theo phản xạ nhìn lên đồng hồ, 5 giờ hơn, khiến cô có phần hốt hoảng nhưng sau đó chợt nhớ ra hôm nay chồng mình đi công tác thầm thở phào nhẹ nhõm.
3 Không khí căn nhà chưa bao giờ trở nên ngột ngạt đến như vậy, Hải Lý đứng trước cửa rất lâu rất lâu anh mới đủ dũng khí bước vào nhà. Đón chờ anh không phải cái khung cảnh tơi tả đồ đặc cũng không phải khung cảnh vắng lặng không bóng người mà hoàn toàn ngược lại, Hiểu Bạch đang tất tả làm việc trong bếp như thường ngày, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
4 "Cái gì cái tên khốn nạn đó! Đã đi ra ngoài bậy bạ còn về đây hà hiếp cậu! Hắn nghĩ cậu hiền dễ ăn hiếp hay sao mà lại làm như vậy chứ!" – Ngọc Nhi giận dữ la toáng lên.
5 Từ ngày Hải Lý rời khỏi, Hiểu Bạch như người mất hồn luôn trông ngóng và hy vọng anh quay trở lại nhưng chung cuộc sự hy vọng của cô lại đang cố gắng giết chết chính bản thân mình.
6
"Đi thôi chúng ta đi về thôi!" – Hiểu Bạch lôi tay kéo Ngọc Nhi đi.
"Cậu hiền quá ít nhất cũng nên cho con hồ ly tinh kia nếm mùi chứ!" – Ngọc Nhi vùng vằng không chịu, cô muốn đòi lại chút công bằng cho cô bạn của mình.
7 Người đàn ông lạ mặt bận sơ mi trắng đó thở dài một hơi rồi giúp đỡ Hiểu Bạch, anh cảm nhận được sự run rẩy của người phụ nữ. Anh không thích dính dáng đến những chuyện gây phiền phức nhưng vì ban nãy bên trong quán rượu bản thân anh bị chú ý bởi người phụ nữ cô đơn uống rượu một mình, cô đã khóc rất thương tâm rồi lại cười chua chát.
8 "Sau khi kí kết vào tờ giấy này thì hai người chính thức không còn là vợ chồng nữa hai người đã suy nghĩ kĩ chưa!" – Người làm chứng bên hộ tịch lên tiếng trước khi cả 2 bên cùng kí vào tờ giấy chứng nhận ly hôn của tòa.
9 "Alo, Hiểu Bạch hả? May quá liên lạc được với cậu rồi! Cậu làm gì sáng giờ tắt điện thoại vậy! Mà điều đó không quan trọng, không biết vì sao A Ben sốt rất cao, tớ đã đưa nó đến bệnh viện cậu đến ngay nhé!" – Tiếng chuông điện thoại vang lên Hiểu Bạch nhìn con số quen thuộc đang nhảy múa liền bắt máy.
10 "Tôi đã cho cô nghỉ phép vì sao cô còn đến đây làm cái gì?" – Trương Hàm buông tay Hiểu Bạch ra nhìn cô, giọng nói chứa đầy sự bực mình, gương mặt khó chịu càng thêm phần cau có.
11 Tính ra cũng gần 1 năm từ khi Hiểu bạch làm tại nhà hàng của Trương Hàm, cũng đã gần 1 năm cô vừa đảm đương vai trò vừa làm ba vừa làm mẹ của mình. Thỉnh thoảng Hải Lý có ghé sang xin phép đưa A Ben đi chơi, đi ăn những lần đó Hiểu Bạch đều trốn trong phòng không xuất hiện cô không muốn nhìn thấy mặt anh, cô không muốn nhìn thấy anh hạnh phúc để rồi càng thêm thù hận anh hơn.
12 Ngày nào theo mẹ đi làm a Ben cũng đều đi ra cửa sau nhà bếp để đợi Trương Hàm, anh cũng rãnh rỗi nên cũng đi ra đó nói chuyện với cậu nhóc, mỗi ngày đều mang theo một chút đồ ăn cho những con mèo nhỏ.
13
"Sao bây giờ chú mới đến!" – A Ben mừng rỡ ngước mặt nhìn lên, đôi mắt ươn ướt nước mắt của cậu lấp lánh dưới ánh đèn.
"Hủm? Sao nhóc con còn ở đây?" – Trương Hàm cũng ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi và một cơn lóc màu vàng chạy ùa đến trước mặt mình, anh ngồi thấp xuống để ngang tầm với a Ben.
14 Ngồi trên xe ôm a Ben trong lòng, nhìn người đàn ông nghiêm nghị ngồi phía trước trên ghế lái xe toát hẳn lên vẻ lạnh lùng khó gần đến thế mà cô không hiểu được vì sao đứa con trai yêu quý của cô lại cực kì yêu thích con người này.
15 "cô mang thằng nhỏ đi đến giờ này với trai mà coi được hả?" – Hải Lý ngồi trên bệ cửa chờ đợi từ tối đến bực mình vô cùng, vừa nhìn thấy Hiểu Bạch bế a ben xuống xe thì anh liền nổi cáu hét to khiến A Ben giật mình, dụi mắt ngơ ngác nhìn.
16
Hiểu Bạch không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Trương Hàm, anh vẫn đợi cô khiến cô thật sự rất ngạc nhiên.
"Sao anh vẫn còn ở đây?"
"Sao còn đứng đó, tôi nói với em tôi đói rồi mà!" – Trương Hàm nhíu mày tỏ ý khó chịu trước thái độ chần chừ của Hiểu Bạch.
17
"Tên đó ở đó bao lâu?" – Trương Hàm đứng khoanh tay dựa vào cửa bếp nhìn Hiểu Bạch, gương mặt không thể hiện cảm xúc hỏi.
"À không biết! Mà có việc gì không, giám đốc?" – Hiểu Bạch đang lúi cúi chuẩn bị nguyên liệu giật mình ngước lên, rồi hơi lúng túng nhìn quanh thấy mọi người không ai chú ý gì trả lời nhỏ giọng.
18 Hải Lý như không tin vào mắt mình khi bước vào căn nhà của anh với Sophia, anh cảm thấy bản thân mình như đang lạc vào trò đùa của một ai đó, Hải Lý hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mọi chuyện diễn ra như trong giấc mơ, một cơn ác mộng.
19 "Được vậy đến tôi nói!" – Trường Hàm đang ngồi với tư thế thoải mái liền đổi thành ngồi thẳng dậy, gương mặt vô cùng nghiêm túc khiến những người xung quanh có cảm giác nghẹt thở - "Tôi yêu cầu mọi người làm trong nhà hàng của tôi không quá nhiều chuyện, tôi không muốn chỉ thẳng là ai nhưng tôi muốn thay vì sức lực buôn chuyện mọi người làm công việc hoàn hảo hơn thì có tốt hơn hay không.
20 Mọi người xung quanh như đang nín thở quan sát diễn biến của mọi chuyện. Trương Hàm có phần khẩn trương bước vào tiến nhanh đến, anh nhìn Lâm phu nhân rồi nhìn Hiểu Bạch.