1 Phần Mở Đầu: Hồi Thôn
“Bạch”
“Bạch”
“Bạch”
Trong màn đêm thanh vắng, giữa màn sương mù lạnh ngắt thấu da thấu thịt, đậm đặc như sắp hóa hàn thủy.
2 Trở lại với hiện thực, tên thiếu niên đạo sĩ đi đến chỗ chiếc xe đang đậu, gõ gõ vài cái vào cửa kính xe, rồi…chờ đợi.
Cũng không lâu lắm, Trần Đại Lực sau khi thất thần vì một vài lý do như vẻ đập chai của người thiếu niên nọ hay người đi đến thật sự là người thì vội vàng kéo xuống cửa kính xe.
3 Cuối cùng cả hai cùng gật đầu, như đã quyết, Trần Đại Lực lấy một ít nước bọt vuốt lên lá bùa, sau đó vươn ra ngoài cửa kính, dùng một lực kha khá vỗ lá bùa đính vào mặt kính chắn gió trước mặt rồi lại lui về trong xe, nâng lên cửa kính rời bắt đầu chờ đợi.
4 Chương này có biến, đề nghị đọc cho kĩ a. . .
. . .
. . .
Mà theo sư phụ hắn thì việc này là một cái gì đó thuộc về Thiên Cơ, cho nên ngay cả bản thân sư phụ hắn cũng không biết, chỉ biết là do Cửu Thế Đồng Tử Thể khá là mạnh nên ông có thể cảm nhận được một luồng oán khí xuất phát từ sâu trong tâm hồn.
5 Đó là bên trong, còn bên ngoài?
Những âm khí bị rò rỉ, trộn lẫn với linh khí bên ngoài, sau đó lại bị sự ô nhiễm của môi trường, từ trường mặt trái, tà khí tự nhiên,.
6 Cũng không bắt nó chờ đợi lâu, hai tay Diệp Thiên Ân bắt đầu bắt ra từng đạo pháp ấn, miệng cũng bắt đầu niệm chú ngữ:
“Tứ Tượng Nam Chu Tước, Tinh Hỏa Luyện Luyện Luyện, Cấp Cấp Như Luật Lệnh.
7 Giật giật lông mi, Diệp Thiên Ân mở ra đôi mắt trong vắt như mắt Kiều của mình. Nhìn lại cảnh vật không thể không quen thuộc hơn nữa trước mắt thì bỗng nhiên hắn thắc mắc một điều là.
8 Đề nghị cần làm phẳng não trước khi xem chương này. Và xin nhắc lại một điều rằng đây là một thứ thuộc về ảo tưởng, tuyệt đối không nên nhầm lẫn với hiện thực dẫn đến những suy nghĩ hay hành động nông nỗi có thể gây ra những hậu quả không thể khắc phục.
9 . . .
. . .
“Hừ”
Hừ lạnh một tiếng, Huyền Ngọc Trúc trực tiếp quay đầu bỏ đi, bỏ qua Diệp Thiên Ân đang nhức răng ở một bên.
Nhìn bóng lưng của nàng mà hắn thật sự không biết giải thích kiểu gì cho phải.
10 . . .
. . .
Âm đức, có thể nói cách duy nhất để tìm kiếm nó chính là trừ tà vệ đạo. Mà ở thế giới này, khoảng cách giữa Nhân Gian và Địa Ngục cũng không phải là quá xa xôi như mọi người thường nghĩ.
11 Xin chào các đồng học, ta tên Tần Tiểu Linh, truyền nhân đời thứ 69 của Côn Lôn Tây Vương Mẫu, theo di nguyện của sư phụ đi xuống hồng trần lịch luyện.
12 . . .
. . .
“Ha Ha, thì ra đây là bạn học mới chuyển đến hay sao? Trông thật dễ thương a? Đồng học có cần gì thì cứ trực tiếp đến tìm ta a, ta sẽ hết lòng giúp đỡ.
13 Nhìn chốn đô thị phồn hoa, Diệp Thiên Ân không thể không cảm khái. Cái này thật mẹ nó người còn nhiều hơn cây ở rừng a, biết hỏi ai bây giờ?
“Mẹ, đằng kia có người mặc đồ đạo sĩ kìa, không phải họ đang đóng phim a?”
“Không, không phải đâu, chắc ngươi ta bị bệnh đó, đừng có lại gần, nguy hiểm đó.
14 “Ách, không phải a. Thật ra ta trên núi có học chút y thuật, thấy Tri thúc có vẻ như trường kì sức khỏe không tốt nên muốn giúp đỡ một chút thôi a. Tiền thì cháu không cần, chỉ cần có chỗ lại ngủ đêm nay là được a.
15 Nhân Gian Vô Trần là một dãy những khu biệt thự cao cấp cực kì nổi tiếng của thành phố Minh Hà. Cũng không phải nói người ở đây toàn bộ đều là những người không phú tức quý nên làm nó trở nên nổi tiếng.
16 Trong chương có một đoạn sắc ngắn, các ngươi khi đọc cho ta cảm nghĩ phát a. Nên nếu các ngươi muốn có một bộ Sắc Siêu Phẩm thì tốt nhất đừng có xem xong rồi lượn như trước nữa a.
17 “Ưm. . Ưm. ”
Trong cơn mê, Bạch Tố Trinh nhẹ rên rỉ hai tiếng, cảm giác đau nhói mà kích thích truyền tới từ ngực làm nàng say mê, cái cảm giác kích thích mà lần đầu nàng được cảm nhận này đang dần dần nhấn chìm lý trí của nàng.
18 Đưa ra một chén rượu về phía Diệp Thiên Ân, Tri Ngọc Đường không để lại dấu vết nhíu mày một cái, sau đó cười nói:
“Diệp lão đệ, chẳng lẽ không muốn nể mặt vị đại ca này uống một chén sao?”
Âm thanh của Tri Ngọc Đường vang lên đúng lúc cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thiên Ân, hắn nhìn qua một mặt cười Tri Ngọc Đường, sau đó không hề suy nghĩ lập tức bắt lấy chén rượu trong tay hắn, cười nói:
“Ha, Tri thúc đã mời thì Thiên Ân cũng cung kính không bằng tuân mệnh a!”
Nghe được Diệp Thiên Ân một tiếng Tri thúc làm gương mặt Tri Ngọc Đường càng cười đến ngoác mồm, bất quá lập tức trầm xuống, nghiêm giọng nói:
“Gọi ta một tiếng ‘Đại ca’, dù sao thì đệ cũng vừa mới cứu lão ca một mạng.
19 Về hiện tại. Sau khi uống đến chén thứ ba thì cả người Diệp Thiên Ân đã đỏ bừng, ánh mắt lờ mờ không thấy năm ngón tay, bất quá toàn bộ là giả mà thôi.
20 Mà Bạch Tố Trinh ở một bên thì từ nãy giờ vẫn chưa rời khỏi chỗ, cũng không nói một lời. Tuy vậy Diệp Thiên Ân vẫn thấy được nét giãy giụa sâu trong mắt nàng.