1 . . . Đêm trở nên thê lương. Mây đen nghịt trời che kín trăng sao. Gió gào, mưa trút, điện chớp loang loáng, sấm nổ ầm ầm, quang cảnh rừng núi như cuồng loạn cả lên.
2 Mặt trời từ từ chìm sau dãy núi phía tây, khắp trời mây ráng ửng đỏ, cảnh sắc đó thực là ngoạn mục. Một thiếu niên anh tuấn, vận áo dài màu lam, đương bồi hồi đi lại trên bãi cỏ rộng.
3 Đại khái người ở phía dưới đợi mãi không thấy bên trên trả lời, liền tự động leo lên. Chỉ nghe tiếng chân trầm trọng, một lúc nghe rõ tiếng áo sột soạt.
4 Toàn trường ai cũng kinh ngạc sửng sốt về lối luận đoán quả quyết của chàng thanh niên, bất giác bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn vào mình chàng. Thiếu nữ áo trắng Diệp Sương Y cũng ngước đôi mắt bồ câu đen láy lên nhìn chàng thiếu niên văn sĩ, chỉ thấy luồng nhỡn tuyến lạnh lẽo xa xôi của chàng đang trông thẳng về một góc chân trời, hình như không biết là mọi người đang đăm đăm nhìn mình.
5 Trời đã gần tối, bốn cỗ thi hài của Trung Nguyên Tứ Quân Tử đều được đặt lên chiếc xe ngựa mà Liễu Vân Phi, người đi đuổi theo cô gái cưỡi trâu vẫn chưa thấy trở về.
6 Huyền Nguyệt đạo trưởng dẫn đầu. Vòng qua mấy dãy chậu hoa, rồi ra đến cửa lớn. Lúc này Bạch Thiết Sinh vẫn ngồi trên xe ngựa, dáng điệu có vẻ nóng nảy bồn chồn.
7 Đoạn đường mà quần hào đang đi, chỉ là một cánh đồng hoang không có một thôn xóm nào cả. Chợt từ trên không nổi lên những tiếng sấm ầm ỳ, rồi tiếp đấy là một đám mây đen từ phương chính Bắc cuồn cuộn kéo đến, không bao lâu mây đen kéo đầy trời, chớp dây loang loáng, sấm sét vang rền.
8 Quang âm thâÌm thoăÌt, thoaÌng đaÌ’ nưÌ0a năm, trong giơÌi vuÌ’ lâm đê̬u xôn xao sôi nôÌ0i vi̬ caÌi tin Trung Nguyên TưÌ quân tưÌ0 va̬ boÌ£n Huyê̬n NguyêÌ£t thôÌt nhiên mâÌt tiÌch.
9 Huyê̬n Tinh đaÌ£o trươÌ0ng mâÌy chuÌ£c năm nay chưa tư̬ng dơ̬i khoÌ0i Tam Nguyên Quan môÌ£t bươÌc, râÌt iÌt khi đươÌ£c trông thâÌy đa̬n ba̬ con gaÌi.
10 Đường phu nhân nói:- Việc này đã truyền đi khắp giang hồ, gây thành một tác động rất lớn cho giới vũ lâm, chẳng lẽ đạo trưởng lại không biết tí gì hay sao?Huyền Chân lắc đầu:- Trong thời kỳ tọa quan, bần đạo không hỏi gì đến việc ngoài nên chẳng biết chuyện gì cả.
11 Nhâm Vô Tâm hỏi:- Thế còn lệnh sư có việc gì không?Huyền Chân lắc đầu:- Người cũng quy tiên ngay sau khi đó. . . Số là gia sư cấu nát thân thể hai sư đệ xong, trong bụng hình như vẫn còn uất ức căm hờn điều gì chưa tiêu đi được, bèn tự cắn lưỡi và đập vỡ óc ra mà chết.
12 Mấy trăm năm nay, phái Thiếu Lâm tuy luôn luôn bị lôi cuốn vào những cuộc thị phi ân oán của vũ lâm nhưng đều ở vào trường hợp vạn bất đắc dĩ, không xuất đầu lộ diện không được.
13 Bách Nhẫn đại sư mỉm cười nói:- Sư đệ chu đáo lắm!Rồi cầm chiếc khăn che lên mặt, chỉ để lộ có hai con mắt. Ba cái bóng nhẹ nhàng thoăn thoắt, len qua khu rừng rậm đi thẳng vào nhà Nam Cung thế gia.
14 Bao Phương sửng sốt đến nỗi đánh rơi cây hỏa tập xuống đất, giọng run run hỏi:- Nếu những câu lão thái nói toàn là sự thật, thì quả là một chuyện kinh khủng có thể làm chấn động vũ lâm.
15 Nam Cung phu nhân vừa nói vừa đưa gậy lên đỡ. Hai cây gậy trúc vừa đập vào nhau đánh "chát" một tiếng. Đường lão thái chợt thấy cổ tay tê dại, cây gậy suýt nữa cũng bị văng đi, bất giác kinh sợ nghĩ thầm: "Người này nội lực mạnh lắm, bình sinh ta mới gặp là một.
16 Nam Cung phu nhân chợt ngửa cổ lên trời cười khanh khách:- Lão thân không có thì giờ đấu khẩu với đại sư. . . Mụ ngừng một lát rồi lại tiếp:- Các vị đã có tài lọt vào "Mê hồn sàng" của nhà Nam Cung, đã biết hết những bí ẩn lão thân rất lấy làm khâm phục, nhưng ở đây vào thì dễ ra thì khó, hôm nay các vị đừng hòng ra khỏi đây.
17 Đường lão thái nhún chân nhảy lên thuyền trước, quần hào lục tục nhảy theo. Bách Nhẫn đại sư đi sau cùng, vừa mới đặt một chân lên sàn thuyền con thuyền đã từ từ rời bến, thuận buồm xuôi gió đi nhanh như bay, chỉ trong chốc lát đã đi được tới bốn năm dặm.
18 Bách Nhẫn nói:- Thủ pháp vũ công của nhà Nam Cung khác hẳn lối thường, tuy nhiên bần tăng tin rằng nếu góp sức tất cả ngần này người, tất thế nào cũng giải được huyệt cho lệnh lang.
19 Không ngờ cuộc thế lúc này thốt nhiên lại biến chuyển, đoàn người áo đen đã ào ạt xông lên. Động tác lúc đầu của họ tuy cực kỳ chậm chạp, nhưng chỉ một lát sau đã trở nên linh hoạt dị thường, bốn mặt đổ dồn lại ào ào như thác lũ, vây kín Huyền Chân và Đường lão thái vào giữa.
20 Chàng thiếu niên đang đi, chợt quay lại nói:- Xin các vị hãy đứng ngoài này chờ một lát. Nói xong đẩy hai cánh cửa gỗ khép kín, bước vào trong nhà, một lát sau lại trở ra, chắp tay nói:- Xin mời các vị vào.