1 “ Lộc cọc lộc cọc”
Tiếng xe ngựa lộc cọc vang lên bên tai của Ngô Minh. Lúc này hắn nửa tỉnh nửa mơ, cũng không biết mình đang ở đâu. Hắn chỉ biết hiện tại đầu mình rất đau, đau đến mức muốn nứt vỡ ra.
2 Trong cơn đau nhứt dữ dội, Ngô Minh chỉ nghe bên tai mình là những tiếng lốc cốc, cùng tiếng ngựa hí bên tay.
Ngô Minh nửa tỉnh nửa mơ chẳng biết mình đang ở đâu.
3 Có lẽ Ngô Minh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như lúc này. Tên hắc y nhân đang lao đến cực nhanh. Mục đích của hắn cũng quá rõ ràng.
“ Sao lại thế này?”
Ngô Minh nước mắt cũng không rơi nỗi chẳng biết mình đã gây ra lỗi gì mà mọi chuyện lại liên tiếp ập lên đầu mình như vậy.
4 “ Phụ thân người lại như vậy rồi, sao người cứ mỗi chiều lại ngồi thơ thẩn như vậy?”
“ Phong Nhi, con đi xuống dưới lầu chơi đi để ta yên tĩnh một chút.
5 Ngô Minh tiếp lấy thánh chỉ, khuôn mặt vẫn còn sững sờ không hiểu việc gì vừa xảy ra. Ngô Minh mới quay sang tên thái giám kia hỏi thăm.
“ Công công, việc này là như thế nào? Sao hoàng thượng lại biết được tôi mà ban chiếu chỉ.
6 “ Đại ca chúng ta còn chờ ở đây bao lâu nữa. ”
“ Ngươi càu nhàu cái gì, đợi thêm một chút nữa, bọn chúng sắp tới rồi. ”
“ Mà chúng ta thật sự phải cướp của quan binh hay sao?”
“ Ngươi sợ thì cút đi về cho ta, ngươi cứ ở đây lãi nhãi làm ta không suy nghĩ được gì.
7 “ Hôm nay tới lượt ngươi chăm sóc tên Thi Quỷ đó sao?”
“ Đúng vậy thật xui xẻo, hôm nay đáng ra là do tên A Cẩu làm nhưng hắn ta lại đột nhiên phát sốt rồi, ta lại phải thay hắn.
8 “ Nhanh lên phía điện trưởng môn bị cháy rồi mau tới đó dập lửa. ”
“ Tránh đường, tránh đường”
“ Phía trước tránh đường ra. ”
Cả đám gia nô hoảng loạn khi thấy phòng của Đinh Xuân Thu bị cháy to.
9 Ngô Minh tiếp tục chạy xung quanh tạo ra các đám cháy mới, cùng liên tiếp các vụ án mạng. Điều này là do Ngô Minh có ý gây ra để đánh lạc hướng Đinh Xuân Thu.
10 Ngô Minh nghe người trưởng quầy này nói thì có chút bất ngờ. Theo lẽ thường phản ứng của người này sẽ không quyết liệt như vậy mới đúng. Nhưng người trưởng quầy này phản ứng có phần hơi quá, Ngô Minh chưa nói được gì đã bị ông ta đuổi ra bên ngoài.
11 “ Đại ca chúng ta thật sự phải đi bắt tên Thi Quỷ đó sao? “
“ Ngươi sợ sao, sợ thì cút về cho ta. ”
Hai người đàn ông ăn mặc bần hèn núp trong một ngôi miếu hoang.
12 Đêm hôm đó Ngô Minh ngủ lại trong ngôi miếu hoang. Mái ngôi miếu thủng một lổ to, từng ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi vào bên trong ngôi miếu. Ngô Minh suy nghĩ lung tung tới khuya mới có thể chợp mắt được một lúc.
13 “ Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi ai có thể nghĩ là Thi Quỷ người người khiếp sợ cơ chứ, một con chó còn không bằng. ”
Từ đô đốc một cước phi thẳng vào người của Ngô Minh.
14 “ Ông chủ tên điên đó lại đến nữa rồi chúng ta làm sao bây giờ?”
“ Còn có thể làm sao cho hắn vào đi, ta đúng là xui xẻo cả tháng nay làm ăn không được gì lại còn gặp phải cái tên này.
15 “ Ngươi đi nhanh một chút đi”
“ Hối làm cái gì, cũng gần đến nơi rồi gấp gáp làm gì?”
“ Ngươi bò bò vậy làm gì, chỗ này có ai qua lại mà làm vậy. ”
“ Chúng ta là đi trộm mộ đó, không lén lút thì làm sao?”
“ Ngươi ở đó mà bò, cái điện thờ ở phía trước rồi kìa, ta đi trước.
16 Ngô Minh những tháng ngày sau khi tỉnh lại đều sống trong Mạn Đà Sơn Trang. Hắn lúc này chỉ là một tiểu hài. Cơ thể không phát triển đầy đủ không thể làm gì được.
17 “ Tiểu Minh Minh chúng ta đi ăn cái gì đi. ”
“ Mới ăn đây xong lại đói rồi sao. Ăn nhiều quá sẽ thành con heo đấy. ”
“ Đi ăn đi ăn. ”
“ Rồi rồi, thật phiền phức.
18 Ngô Minh sau khi thể hiện ra thiên phú của mình cũng tạo ra cái nhìn khác cho Vương phu nhân. Nhưng vì Ngô Minh còn quá nhỏ vì thế Vương phu nhân vẫn chưa có dự định dạy võ công cho Ngô Minh.
19 Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát cũng đã qua hơn 3 năm. Lúc này Vương Ngữ Yên đã là một cô bé bảy tuổi. Ngữ Yên không còn như trước ngây ngô, không hiểu chuyện nữa mà cũng đã trở nên thông minh hoạt bát hơn.
20 Mười năm sau.
“ Tiểu Minh Minh, lần này ra ngoài chơi không cho ta đi theo được sao?”
“ Lần này không phải là đi chơi, là đại hội võ lâm đó. Biểu ca hắn cũng phải đắn đo lắm mới cho ta đi cùng.