1 Trời xanh, mây trắng. Đồng quê, đồi cỏ xanh. Một đóa hồng rực rỡ. Hà Phạm hi vọng nhất chính là nhìn thấy những thứ này. Nhưng hắn hiện tại đang ở hoàn cảnh hoàn toàn ngược lại.
2 Truyền thuyết truyền ra như vậy. Lời đồn đãi như nước chảy. Nhưng nơi này có rất ít nguồn nước. Tương đối khô cằn, thường khô hạn. Ban ngày nắng chói chang phủ xuống khiến người nóng rực như cá trên cạn.
3 Nhưng nơi này không có thị trấn. Không có tung tích con người. Chỉ có cát sỏi, cát sỏi, cát sỏi, còn có …Loạn nham, loạn nham, loạn nham. Một ngọn cô phong cao ngất như đỉnh một tòa thành đứng thẳng giữa không trung.
4 . . . còn mang theo ít khốc liệt. Tiếng nói của gã cũng rất lãnh khốc:‘Tại sao ngươi muốn giết Ngô Thiết Dực?’Người nọ trả lời:‘Bởi vì ta hận hắn!’Lục nhân ‘ha!’ một tiếng giống như trong quần có vật thể khó đốt cháy phát ra thanh âm khó nghe từ trong đám khói dầy đặc.
5 Mặc dù thêm một người, nhưng Tam Kiếm Nhất Đao đồng đúng là càng đi càng hoảng hốt. . . . huống chi cái tên chiến hữu kia toàn màu xanh ngay cả bóng dáng hắn cũng mang màu xanh biếc.
6 Bọn họ rốt cuộc tìm được Diễm Mộng khách điếm nhưng không phát hiện ra Dã Kim trấn. . . Diễm Mộng khách điếm không phải là tọa lạc tại Dã kim trấn Cổ Sơn thành sao? Mà nay một sơn thành lớn như thế đã biến đi nơi nào?Vô Tình nhìn nhìn Nhiếp Thanh.
7 Nhiếp Thanh nhìn rất cẩn thận, thấy rất rõ ràng. Cho nên sắc mặt của hắn xanh hơn một chút. Bởi vì hắn cũng không thể nào minh bạch một chuyện, một người mà cái chân đã không còn linh hoạt, nói ra là đã tàn phế tại sao lại có thể thi triển khinh công? hơn nữa thân pháp còn rất nhanh, mơ hồ như một con quỷ tại Nghi Thần phong nhập xác gã vậy!Nhìn thấy sự việc, đối mặt với vấn đề này khiến người ta thật nghĩ không thông, thật khiến người ta lo sợ.
8 Chuyện may mắn là sát na xuất thủ mũi Vô Tình ngửi được mùi hương, người gã dán sát thân thể mềm nại kia, mặt chìm trong tú phong nên còn kịp thời hiểu chuyện, gã xuất thủ vốn không thể thu tay nhưng đầu ngóntay còn kịp lay động.
9 . . . đầu của gã vốn rất linh mẫn, mỗi khi gặp kình địch hoặc chuyện gã ứng phó không được (nhưng tại sao lại ứng phó không được?) như nữ tử này đầu của gã tự nhiên lại nhức.
10 Có!Đó chính là gặp gỡ hai người mà ta thật không biết là nên khóc hay nên cười. Vô Tình thở ra:"Ta biết ngươi!"La Hát Vấn ngạc nhiên nói:"Ngươi biết ta chuyện gì?"Vô Tình đáp:"Ngươi tên là La Bạch Nãi!"La Hát Vấn ngẩn người: "Ngươi cũng biết ta?"Sau đó gã mặt mày hết sức hớn hở:"Ta nổi danh như vậy sao?"Vô Tình nói: "Ta biết là vì ngươi từng được Ôn Nhu nữ hiệp trong lúc cướp pháp trường thuận tiện cứu ngươi mang đi.
11 "Nữ nhân là người bi lụy!” cao kiến của Lão Ngư đối với nữ nhân là vậy:”Nữ nhân có khi là người làm từ nước mắt!""Nữ nhân có khi rất hại người!" Tiểu Dư vốn cũng không cực đoan lắm:”Nữ nhân đối với phàm nhân mà nói vốn rất phiền phức nhưng đối với người bất phàm lại hết sức động lòng người!"Nữ nhân đối với La Bạch Nãi mà nói quả thực là một ân huệ mê người.
12 Ngũ Liệt Thần Quân là một quái nhân, hình dung hắn cổ quái hơn nữa tánh khí cương mãnh không chút ôn nhu. Nhưng hắn thật tâm với nàng, dụng tâm sâu nặng.
13 Lão Ngư là một bộ khoái có thâm niên. Lão có ngoại hiệu rất kêu. " Thiết mã kim quadạ độ quantạc dạ động đìnhkim triêu hán khẩuminh nhật hà xửhào xướng đại gianganh hùng bệnh triềnhào kiệt tật cừuloan cung mãn nguyệtxạ thiên langsát nhân chỉ là đầu điểm địa ".
14 "Tại sao?"Nghe La Bạch Nãi nói như vậy, mặc dù biết rõ hắn sẽ không có chuyện gì (ít nhất hắn vẫn sống sờ sờ đứng ở chỗ này) nhưng mọi người vẫn toát mồ hôi.
15 Đúng vậy! Là nữ nhân tốn hơi thừa lời hàng đêm. La Bạch Nãi sau hôm vào hầm rượu thiên tân vạn khổ mới bò lên tới Nghi Thần phong, băng thiên sơn vạn thủy mới đến được nơi này.
16 La Bạch Nãi nhìn lại bên cạnh cửa, nữ nhân kia đã biến mất. Nhìn vào bên trong cửa thì có một nữ nhân rất đẹp đang chống thương nhìn hắn chửi bới. Hắn chỉ vào vũng nước đọng trước cửa, bên cạnh còn có nửa thùng nước lắp bắp nói:”Chỗ này.
17 Bóng trăng thấp thoáng, lúc ẩn lúc hiện tựa như bị một con viên hầu khổng lồ chộp lấy, trên trời cao giữa biển mây thoắt ẩn thoắt hiện, chợt động chợt tĩnh.
18 . . . sau khi vào Diễm Mộng khách điếm La Bạch Nãi cũng có cảm giác như thế. Sớm biết có chuyện ma quái hắn đã không tới. . . . cho dù có đánh la gõ trống thổi kèn, tám người khiêng đại kiệu, mười hai người dẹp đường hắn quyết sẽ không tới.
19 Hắn vỡ lẽ. Thì ra khách điếm còn có hai nữ tử đều là họ Hồ, một người tên Hồ Kiêu, một người tên Hồ Kiều. Các nàng là tỷ muội. Ngoài ra còn có ngoại hiệu Nhất Chi Mai Song Khoái đao.
20 Trăng ở ngoài cửa. Tận chân trời. Cái thanh âm lạnh thấu tâm can, tựa như từ nơi sâu thẳm muôn tầng tuyết phủ kéo hơi mà đến, tuyết không rơi nhưng ý tuyết tràn đầy, so với tuyết còn lạnh lẽo hơn muôn phần tựa băng hàn miền cực địa.