1 Dương Châu trấn. Tọa lạc ven dòng Dương Tử, trấn Dương Châu đúng là nơi phồn hoa đô hội của Trung Nguyên. Tất cả mọi nẻo đường của Dương Châu trấn lúc nào cũng tấp nập khách thập phương.
2 Khói trầm tỏa lên nghi ngút từ bộ lư đồng, phả mùi hương ngào ngạt lan tỏa khắp gian thư sảnh. Không gian thật là huyền bí pha trộn vẻ thơ mộng lẫn chút nét âm u của chốn hư vô nơi cõi A tỳ.
3 Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân từ trong đại sảnh Tụ Hiền trang hối hả bước ra đón Hạ Tuấn Luận. Hàm râu quai nón của Tụ Hiền trang chủ tạo ra khí chất anh hùng hảo hán, đồng thời cũng biểu lộ một tính cách cương trực, quyết đoán, nhưng đôi mắt sắc sảo lạnh lùng lại khiến kẻ đối diện phải e dè.
4 Cái tin ba ngày sau Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận sẽ đoạt Minh Chỉ thần châu của Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân làm chấn động cả Dương Châu thành. Chẳng khác nào một lời hiệu triệu của võ lâm, anh hùng hào kiệt khắp mọi nơi đều đổ về Dương Châu thành.
5 Bưng bầu rượu của Phán Quan Bút Tạ Hữu, gã tiểu Cái bang Lâm Tứ đi hết bàn này đến bàn khác. Cứ đến mỗi bàn gã lại khom lưng với tất cả vẻ khúm núm của một tên tiểu nhị, thậm chí còn nhún nhường hơn nữa, chuốc rượu vào chén của từng người rồi kính cẩn nói :- Tạ đại hiệp sai tiểu bối đến mời rượu.
6 Những ánh chớp cùng tiếng sấm trỗi lên xé tan bầu trời chiều ảm đạm, báo hiệu một sự thay đổi bất ngờ sẽ ập đến Dương Châu trấn. Mọi người hối hả, bận rộn với sự biến đổi của tiết trời, và khi màn nước trắng xóa chụp xuống, cả trấn Dương Châu như chìm trong mặn lụa nước dầy đặc, chẳng còn nhận ra sự sung túc của nó nữa.
7 Tiếng củi nổ lốp bốp, những hoại kỳ vụt biến mất để Tuấn Luận trở về với thực tại. Tuấn Luận ôm quyền :- Nhị vị huynh đài hắn sẽ nhận lời của tại hạ. Độc Cô Nhân Dương Tùng nói :- Dương mỗ sẽ nhận lời đi cùng với ngươi, nhưng với một điều kiện.
8 Đoàn nhân mã của Hạ Tuấn Luận giờ đã có thêm Cung chủ Hương cung Mộng Diệp Tình. Từ khi có nàng gia nhập vào đoàn người hướng về tòa Thiên Ma cổ bảo, đã được mệnh danh là Tử địa của võ lâm thì có sự biến đổi ngay trong những người đi cùng.
9 - Công tử vì lời thỉnh cầu của bổn cung hay vì sự sống còn của Hà Cẩm Tú. Nhìn thẳng vào mắt Diệp Tình, Tuấn Luận nói :- Cả hai. - Một cách nói rất khéo.
10 Băng Lệ có cảm giác như tất cả mọi ngươi trong Địa Tuyệt cung đều bị câm. Đó là điều bất ngờ nhất, nhưng có lẽ điều gây ngạc nhiên nhất đối với Tô Băng Lệ chính là khung cảnh trong Địa Tuyệt cung.
11 - Đại đạo tặc nhân Lâm Qui, tránh xa bổn cô nương nếu ngươi muốn sống. Lâm Qui ngửa mặt cười khanh khách. Y vận trường y nho sinh, dáng người nho nhã, nếu không có bộ mặt giảo hoạt, ánh mắt trần tục, y đúng là một thư sinh của Khổng lão.
12 Thiên Ma cổ bảo tọa lạc ngay trên đỉnh Băng Sơn quanh năm gần như lúc nào cũng có tuyết phủ, nhưng khi tiết tời lập đông thời cả Băng Sơn nhuộm một màu trắng xóa.
13 Lời còn đọng trên miệng vị cao tăng Thiếu Lâm thì từ trên cao cánh diều chao xuống. Nó cất một đường vòng cung rồi lại chúc mũi lướt lên trên không. Cùng với thao tác chao cánh cắt một đường vòng cung thì dưới thân cánh diều tỏa ra những làn khói độc dày đặc từ trên cao phủ xuống quần hùng.
14 Từ trong cổ động, vang lên một tiếng hú lồng lộng. Vừa nghe tiếng hú đó, Hạ Tuấn Luận liền lắc vai thi triển khinh pháp thần kỳ. Khi Tuấn Luận dụng đến khinh thuật siêu phàm đó thì đến ngay cả Mạc Thiên Vân cũng phải trố mắt, há hốc miệng.
15 Thả Diệp Hoàn ngồi xuồng, tựa lưng vào vách, Sử Thứ Dân thở hồng hộc. Y quệt mồ hôi trán nhìn Diệp Hoàn :- Cô nương. . . Bây giờ tại hạ phải làm gì?Diệp Hoàn nói :- Sử công tử lấy trong thất lưng của Diệp Hoàn chiếc lịnh bài Hương cung.
16 Khoác vẻ mặt như đưa đám vì để vụt mất giai nhân Mộng Diệp Hoàn, Lâm Qui vừa hậm hực, vừa tiếc nuối chắc lưỡi. Thỉnh thoảng gã lại lầu bầu chửi đổng :- Gã chết tiệt đó rồi sẽ biết tay ta.
17 - Tại hạ đã uống được bao nhiêu cân rồi nhỉ?Tuấn Luận vừa nói vừa nhìn Băng Lệ. Nàng nhỏ nhẻ, từ tốn đáp lời Tuấn Luận :- Huynh đã uống được ba cân rồi.
18 Bách Điển tiên sinh buông một tiếng thở dài, lắc đầu lẩm bẩm :- Thượng Quan Nghi! Lão chẳng bao giờ để cho ta được yên, mà lão phu không yên nghỉ thì ngươi cũng không yên đâu.
19 Khoác bộ mặt chầm dầm như cái bánh bao bị mắc mưa, Lâm Qui quay lại tòa lầu bát giác. Y chạm mặt ngay với Long Cơ bà bà đang ngồi uống trà trên gian đại sảnh có vẻ sốt ruột chờ y.
20 Diệp Hoàn vừa thấy Sử Thứ Dân bước vào liền lên tiếng :- Sử huynh hắn không tìm được người của Hương cung. Sử Thứ Dân bẽn lẽn bước đến bên Diệp Hoàn :- Huynh đúng là kẻ vô dụng có một không hai trên đời này.