1 "Tiết thanh minh mưa gió hắt hiu. "Khách qua đường như muốn tiêu hồn. "Mưa phùng phất phới, đường đất bùn lầy. Từ nơi sơn dã đến ngoài thành thị bao phủ một làn khói xám xịt mờ, bầu thiên địa trở nên hỗn độn.
2 Lão hóa tử da mặt co dúm lại, trán toát những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu. Ngô Cương rít chặt hai hàm răng hỏi:- Lão nhân gia cử động thế nào được?Lão hoá tử lớn tiếng la:- Thiếu chủ chạy đi! Lên đường ngay tức khắc!Giữa lúc ấy một thanh âm từ phía ngoài vọng vào khiến người nghe không rét mà run:- Chạy ư? Chạy làm chi vô ích? Ha ha! Không ngờ đường đường một vị đại quản gia trong Võ lâm đệ nhất bảo lại chìm đắm vào trong đám ăn xin.
3 Quần cái có mặt tại trường đều trợn mắt lên. Chẳng ai ngờ lão ăn xin mắc bệnh lao lại là nhân vật lợi hại đến thế! Chỉ có một số ít nhãn lực sắc bén, còn ngoài ra họ chỉ biết bốn chữ "Xú Diện Nhân Đồ" mới là nhân vật khiến ọi người táng tởm kinh hồn.
4 Ngô Cương lẩm bẩm nhắc lại sáu chữ: Mỹ nhân ngư Từ Tiểu Hương. Tiếng gà xao xác, xem chừng trời sắp sáng rồi. Thiết Tâm thái tuế vỗ đầu Ngô Cương nói:- Tiểu Cương! Ngươi nhân lúc trời chưa sáng này đi lẹ lên.
5 Ngô Cương cầm lấy tấm áo lót loang lổ vết máu đứng ngây người ra. Lão già đã tắt hơi và không mở miệng được nữa. Ngô Cương không hiểu lão đã tặng mình tấm áo trắng lót mình là có ý gì? Lão đã bị trọng thương nên thần trí cũng không tỉnh táo.
6 Bốn người dừng ngựa lại cách chỗ Ngô Cương ẩn nấp không đầy ba trượng. Ngô Cương thò đầu ra nhìn trộm nhưng trời tối quá coi không rõ mặt người mà chỉ thấy những thanh trường kiếm cài ở sau lưng họ lấp lánh ánh vàng liền đoán ra bao kiếm cũng dát vàng.
7 Căn nhà này bằng những đá phiến xếp lên không một kẽ hở, Ngô Cương muốn tìm chỗ giấu huyết y mà không được. Bây giờ chỉ còn cách xé nó đi. Chàng nghĩ lui nghĩ tới, song chỉ thấy đi đến biện pháp là phó mặc thân mình cho số mạng.
8 U Linh phu nhân cất tiếng gọi:- Vân Hương!Một thiếu nữ đứng đầu mé tả lập tức khom lưng đáp:- Có đệ tử đây!U Linh phu nhân ra lịnh:- Ngươi đưa công tử đi tắm gội thay áo rồi nghỉ ngơi.
9 U Linh phu nhân cất giọng nghiêm trang bảo:- Ngô Cương! Ngươi đã cùng ai đính hôn chưa?Ngô Cương chấn động tâm thần, chàng đã đoán ra ý tứ của đối phương liền lắc đầu đáp:- Chưa.
10 Tiểu hóa tử nheo mắt ngó Ngô Cương, chàng liền hỏi:- Huynh đài cũng hiểu nghề này ư?Tiểu hóa tử đảo hai mắt lên nhìn chàng hỏi lại:- Sao? Công tử kêu tiểu hóa tử bằng huynh đài ư?Ngô Cương nói:- Như vậy có chi không ổn?Tiểu hóa tử đáp:- Tiểu hóa tử nghe thấy lạ tai một chút.
11 Dĩ nhiên Ngô Cương biết Kim kiếm thủ muốn đem tiểu khiếu hóa đi vì hai nguyên nhân. Một mặt gã đã nói lời khinh bạc. Mặc khác hắn ngờ gã chính là chàng mà Võ minh truyền lệnh đi khắp nơi để tróc nã.
12 Xú Diện Nhân Đồ quay trở lại nắm lấy tay Ngô Cương. Hắn chỉ mũi kiếm vào cổ chàng lớn tiếng quát: - Phong Đô Sứ Giả! Nếu lão không dừng tay thì ta giết thằng lỏi này trước.
13 Phong Ma nữ ngần ngừ, đưa mắt hỏi ý Phong Đô sứ giả, Phong Đô sứ giả nhắm mắt lại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:- Khó mà tin được thằng lỏi này. Cả Ngô Cương cùng tiểu hoá tử đều sợ run vì lưỡng quái khám phá ra được sự giả trá thì hậu quả không biết tới đâu mà lường.
14 Lão nói xong đứng dậy vỗ đít cho tro bụi rớt xuống rồi cúi mình ra khỏi hốc cây. Thoáng một cái đã mất hút. Ngô Cương chau mày hỏi:- Đại ca! Đại ca biết nhiều hiểu rộng có đoán được lão áo vàng này lai lịch thế nào không?Tiểu hoá tử nhăn nhó đáp:- Tiểu huynh cũng chưa nghe nói đến nhân vật này bao giờ.
15 Ngô Cương chợt nhớ tới một vấn đề khác là nếu mình tới Võ Lăng mà lão quái là nanh vuốt của Võ minh thì họ biết hết ngọn nguồn này và người áo đen đương nhiên không đề cập tới vấn đề này mới phải.
16 Ngô Cương không muốn dối lòng liền đánh liều đáp:- Lão tiền bối nói đúng một nưửa. Vãn bối quả thật có nghĩ thế nhưng không phải hoàn toàn như vậy. Yêu Vương hỏi:- Vậy còn một phần nguyên nhân nào nữa?Ngô Cương đáp:- Xin tha thứ cho vãn bối không thể trình bày được.
17 Đêm hôm ấy trăng tỏ sao thưa, Ngô Cương diễn luyện rồi ngồi trên một mõm đá vuông vắn lòi ra, nhìn dưới làn sóng bạc thấy núi non trùng điệp mịt mờ. Đột nhiên, Yêu Vương bên mình chàng cất tiếng hỏi:- Nhai nhi! Cảnh sơn cùng trăng tỏ cũng thú lắm chứ?Ngô Cương quay lại nói:- Mời lão tiền bối ngồi xuống đây.
18 Đêm nay phong cảnh hồ Ma chẳng có gì khác lạ. Tiếng hát phiêu lung mơ hồ vẫn theo điệu cũ:Ly biệt rồi sinh tử bâng khuâng,Tình chưa hết, ý chưa quên,Chưa quên tiên phủ ngọn đèn hồng,Ánh hào quang soi tỏ mặt uyên ương,Sầu dằng dặc, lụy hai hàng,Giọt lệ tương tư luống đoạn trường.
19 Thiếu phụ áo trắng vung kiếm lên. Làn sáng bạc lại phát hiện trông ghê gớm. Nàng nói:- Dù công lực thiếu hiệp có cao đến đâu cũng khó lòng dùng nổi thanh bảo kiếm này.
20 Hai tên áo đen đưa mắt nhìn nhau rồi song song tiến lại bàn Ngô Cương. Một tên dưới cằm có để túm râu lên tiếng hỏi:- Chà! Ông bạn từ đâu tới?Ngô Cương đáp cụt lũn:- Ta là tửu khách.