1 Lữ khách chợt nghe tin khuê cácLần đầu tương kiến gặp giai nhân* * * * *Loạn thế nhân duyên nhiều trắc trởNúi xa sông cả khó tương tưBạch minh thân thế thương tâm khổQuang ảnh bảo sai kiếm ai chừ?* * * * *Tần niên đạp biến thiên nhai lộHiệp cốt nhu tình, yếu hướng y nhân thổHỉ hữu đông phong xuy ám vũNguyệt tà phong định uyên ương khởi.
2 Tiết Hồng Tuyến thấy nghi ngờ, đi theo Tiết phu nhân vào trong mật thất. Tiết phu nhân đóng cửa phòng lại, rồi nhỏ giọng hỏi:“Nhi tử của Đoàn Khuê Chương đã nói với con những gì?”Tiết Hồng Tuyến đáp:“Hắn và con nói nhiều thứ, đều là những lời vớ vẩn kỳ quái, mẫu thân, người không cần nghe”.
3 Sử Nhược Mai lòng kiên định lại, “Dù sao ta cũng đã bị bọn chúng phát hiện, còn sợ gì nữa?”, lập tức nàng quát lên một tiếng:“Mau tránh ra!”Sau đó nàng áp giải nhi tử của Điền Thừa Tự ra ngoài.
4 Niếp Ẩn Nương nói:“Không sai, là người này”. Đột nhiên nàng phủ phục thân mình, ép tai vào mặt đất. Sử Nhược Mai hỏi:“Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy?”Niếp Ẩn Nương đáp:“Kẻ địch của y đến không ít, cho nên không nghênh tiếp chúng ta được”.
5 Thiếu niên kia nói:“A nguyên lai là đã quá hơn ba mươi chiêu, lời các ngươi nói có tính hay không tính, dập đầu hay không dập đầu?”Tần gia huynh đệ đâu chịu dập đầu, một lời không nói, tấn công càng gấp.
6 Niếp Ẩn Nương tuổi cũng lớn hơn, lại có kinh nghiệm giang hồ, lão luyện hơn, lập tức bịa ra một câu chuyện, thay Sử Nhược Mai trả lời:“Chúng ta và Đoàn thiếu hiệp quen nhau, bất quá là việc hơn mười ngày trước.
7 Chỉ thấy Đổng Chiêu giơ ngón tay cái lên khen:“Thanh kim đao này ta đã dùng hơn năm mươi năm nay. Hôm nay là lần đầu tiên bị rời khỏi tay, nhưng ta từ khi sinh ra đến giờ chưa từng có lúc nào cao hứng như hôm nay.
8 Thiết Ma Lặc nhảy ra khỏi vòng chiến, tra kiếm vào bao, cung tay cất giọng sang sảng nói:“Mưu huynh đệ võ nghệ cao cường, Thiết mỗ nhận thua. Cung chúc tân Minh chủ lên ngôi, Thiết mỗ cam nguyện phục tùng!”Lời vừa nói ra, quần hùng đều kinh ngạc vô cùng, trong thoáng chốc hiện trường yên lặng như tờ.
9 Chưởng quyền của Đoàn Khắc Tà đã chạm đến người Sử Nhược Mai, chính trong lúc nội lực còn chưa kịp phát, chàng đột nhiên thầm nghĩ: “Ta cùng cô ta mặc dù sớm đã dứt nghĩa phu thê, nhưng phụ thân cô ta đối với gia đình ta rốt cuộc là có ân sâu nghĩa nặng, nếu như ta làm phương hại đến tính mạng cô ta, cha ta dưới cửu tuyền cũng khó nhắm mắt”.
10 Thư sinh kia phe phẩy Chiết phiến, cũng tự mình lẩm bẩm:“Bằng hữu kết giao, coi trọng chính là tâm, chí khí tương đồng, điều này miễn cưỡng cũng không được”.
11 Hận mình không phải thân nam tửĐành phụ thâm tình mỹ nhân ânHán tử che mặt này không phải là ai xa lạ mà chính là chàng thư sinh vừa mới chia tay cùng Sử Nhược Mai không lâu - Độc Cô Vũ.
12 Trên giang hồ, Độc Cô huynh muội và Lữ gia huynh muội cùng nổi danh như nhau, từ lâu đã ngưỡng mộ lẫn nhau. Hôm nay khó khăn lắm mới được dịp Lữ Hồng Xuân đến nhà, mặc dù thiếu Lữ Hồng Thu là một điều đáng tiếc nhưng cũng thật sự rất cao hứng.
13 Độc Cô huynh muội kiên quyết không cho Sử Nhược Mai tiến lên trợ chiến, trong lời nói chứa đựng tình ý thiết tha, quan tâm vô cùng. Đoàn Khắc Tà nghe thấy, lòng nảy sinh nghi ngờ, “Nhược Mai ở trong nhà Độc Cô đã gần mười ngày, Độc Cô huynh muội giúp nàng trị thương, chẳng lẽ ngay cả việc nàng là nữ tử cũng không nhận ra sao?” Nghi ngờ vừa nảy sinh, lòng chàng đã không khỏi bấn loạn.
14 Vũ Văn Thùy bắt chuyện với khách nhân rồi mời hết lên thạch đài cùng ngồi với các trưởng lão và Hương chủ Cái bang. Cùng khai hội với đám người này khiến Từ trưởng lão càng thêm bất mãn nhưng vì thể diện của tân Bang chủ nên lão cũng không tiện nhiều lời.
15 Cái hiệp lâm chung di trọng thácAnh hùng trúng phục gặp kiều oaKẻ lật tẩy thân phận của Đoàn Khắc Tà không phải ai khác mà chính là tên bị Đoàn Khắc Tà vặn gãy cổ tay, Hề Bỉnh Đạt.
16 Đoàn Khắc Tà như say như mộng, mơ mơ màng màng, cũng không biết đã trải qua bao lâu mới dần dần tỉnh lại. Chàng mở hai mắt, không khỏi giật mình kinh ngạc.
17 Bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà dài hai thước tám tấc, Kim Tinh đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi chỉ dài có chín tấc, bảo kiếm của Khắc Tà so với đoản kiếm của hắn dài hơn gần hai thước.
18 Sử Triêu Anh ôn tồn hỏi:“Ngươi cười cái gì?”Đoàn Khắc Tà đáp:“Ngươi tìm sai người rồi, ta không phải là người làm Hoàng đế được”. Sử Triêu Anh nói:“Từ cổ chí kim, có triều đại nào mà không phải là thắng làm vua, thua làm giặc? Ngươi cho rằng Hoàng đế thực sự là do trời sinh sao?”Đoàn Khắc Tà đáp:“Mỗi người có chí riêng, ngươi thích làm Hoàng đế, ngươi tự mình làm đi”.
19 Chối tai nhất là đạo nhân kia lại thòng một câu: “Tiểu tử họ Đoàn ấy đã sớm có ý trung nhân khác rồi”. Sử Nhược Mai trong lòng không khỏi nghĩ ngợi, “Chuyện này không biết là thật hay giả? Nếu là thật, tại sao đêm đó chàng còn thổ lộ tâm tình với ta thành khẩn như vậy? Hiện tại bất quá mới chỉ cách biệt mấy ngày, chẳng lẽ trong mấy ngày đó mà chàng đã tìm được người tri âm, ý hợp tâm đầu rồi sao? Nhưng nếu là vậy, cũng không thể dùng từ ’sớm đã’ được, xem ra nhất định là có ngộ nhận”.
20 Thiếu niên kia cười nói:“Thực là, nhân sinh hà xứ bất tương phùng, không ngờ lại gặp ngươi ở nơi này”. Sử Nhược Mai trừng mắt hỏi:“Sao ngươi lại tự tiện xông vào vườn nhà người khác?”Thiếu niên đáp:“Ta ở ngoài nghe thấy tiếng ngươi nói, nhớ lại vừa rồi ngươi có ban tặng một đĩnh bạc, mặc dù ta đã thế ngươi tặng hết cho tên ăn mày nhưng cũng là chịu ân của ngươi, còn chưa cảm tạ ngươi cho nên mới tiến vào đây.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Trọng Sinh, Tiên Hiệp
Số chương: 50