1 Mùa xuân, tháng ba ở phương Nam chính là thời tiết trăm hoa đua nở, cỏ cây tươi tốt, cảnh sắc thu hút con người. Ở huyện Giang Tích bên sông Hoàng Phố có một rừng hoa đào rộng hơn trăm mẫu, trên một đại đạo chạy tới Nam Hạ Hàng Châu, hàng ngày biết bao thương nhân, du khách vãng lai, náo nhiệt phi thường, mỗi khi qua rừng hoa đào đều muốn dừng xe xuống ngựa, ghé vào Đào Hoa Trang uống vài chung rượu, giải trừ mọi nỗi gian nan trên đường.
2 Lãnh Như Băng đột ngột thối lui, hạ giọng nói: → Hổ đệ, mau soát người ả. Bỗng một tiếng gầm lớn, hắc y đại hán chém ngang cây đao tới, đao phong ào ào.
3 Bốn hắc y đồng tử như gặp đại cường địch vội vung trường kiếm, hàn quang loang loáng như chớp, gấp gấp nhắm tới bốn đại huyệt của Lãnh Như Băng. Với bất kỳ đồng tử nào, dù tay kiếm mạnh tới mấy, một khi Lãnh Như Băng đã xuất thủ, hẳn sẽ lập tức bị chàng sát thương.
4 Lý Tiểu Hổ vội nghiêng người né tránh, đồng thời một chiêu «Thu huy ngũ huyền» phách xéo lên, nói: → Giỏi lắm. Xem ai giáo huấn ai ?Lời chưa dứt, đôi bên đã qua lại năm chiêu.
5 Vừa thấy Tiêu Dao Tử và Lãnh Như Băng trở ra, Vương Phi Dương đứng dậy đón, hỏi: → Lãnh huynh được gặp Trần đại hiệp rồi chứ ?Lãnh Như Băng đáp:→ Rồi.
6 Lãnh Như Băng dứt bỏ các ý nghĩ tán loạn, ngưng thần chăm chú nhìn lên vách đá. Chỉ thấy ở đó có ánh đèn chiếu vào qua một lỗ nhỏ hình chữ nhật, dài chừng một thước, rộng nửa thước.
7 Lãnh Như Băng ngạc nhiên hỏi: → Cô nương biết cái gì ?Lục y cười thân mật:→ Công tử giả bộ hay không biết thật ?Lãnh Như Băng trợn mắt giận dữ:→ Lãnh Như Băng này là hạng người nào mà phải giả bộ ?Lục y cười:→ Thôi, những chuyện như thế trong giang hồ cũng là thường tình, tiện thiếp không hỏi nữa.
8 Thạch thất đột nhiên trở lên im lặng, một luồng gió đêm thổi vào làm các bóng người lung lay. Lãnh Như Băng trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của gã thiếu niên, chàng cũng chẳng muốn hỏi.
9 Hàn Linh bỗng nhiên cười, nói: → Người ấy sao mà khách khí !Đoạn nhảy trước lên mình ngựa, thấy bên yên ngựa đã buộc sẵn một bình nước, một túi lương khô, một túi bạc lẻ, thì nàng cất tiếng cười khanh khách.
10 Dã Hạc Thượng Nhân tựa hồ hoàn toàn bình thản trước lời tán dương của Hứa Sĩ Công. Hứa Sĩ Công nói tiếp:→ Tại hạ nghe nói gã thiến niên kiếm sĩ không phải là nhân vật ở Giang Nam, Trung Nguyên, mà là từ Đông Hải tới.
11 Hứa Sĩ Công nói: → Ngư Trường Kiếm đã xuất hiện ở Liên Vân Lư thì Thiên Long Thân kia dĩ nhiên cũng đã rơi vào tay bạch phát nhân, thậm chí ngay cả Bạch Phát Long Nữ mất tích cũng.
12 Thiết Quyền Lý Phi gườm gườm nhìn Lãnh Như Băng nói: → Nếu tại hạ động thủ với Lãnh huynh, tại hạ muốn dùng song quyền giao đấu. Hứa Sĩ Công nhìn Lãnh Như Băng, trầm giọng:→ Trong giang hồ huê danh là vô cùng trọng yếu, cho nên có không ít cao thủ võ lâm để được nêu danh, đã phải đổ máu giao đấu.
13 Vương Phi Dương cúi mình đáp: → Lão tiền bối quá khen. . . Quay sang Lãnh Như Băng, Vương Phi Dương nói:→ Vãn bối được Thanh Vân Quán chủ dặn đưa vị Lãnh huynh này vào yết kiến, thỉnh lão tiền bối thứ tội gây kinh động.
14 Vương Phi Dương cung tay hành lễ, nói: → Lão tiền bối đã nghĩ đến giao tình, vãn bối trước xin tạ tội. Vương Tiểu Cường lâm vào thế khó nói tiếp, bèn hỏi:→ Lệnh tôn quy tiên khi nào ?Vương Phi Dương đáp:→ Tiên phụ tạ thế đã mười lăm năm rồi.
15 Trần Hải nói: → Vì sự tình này, lão phu đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, nhưng mỗi lần thi xuất kiếm chiêu, lại cảm thấy hoang phí quá nhiều sức lực, mấy chục năm rồi chẳng có đất dụng võ, nghĩ rằng trong quyển hạ nhất định giảng giải về cách biến hóa khắc chế địch nhân.
16 Vương Thông Huệ nói: → Nhưng tiểu muội trong lòng chưa phục, do đó muốn lĩnh giáo Lãnh huynh vài tuyệt kỹ, một là để chứng thực lời tán dương của gia huynh, hai là cũng muốn được mở mang tầm mắt.
17 Dưới ánh nến, bốn người chỉ thấy một vùng sáng, một khuôn mặt mỹ lệ tuyệt thế vô song hiện ra. Gã trung niên văn sĩ kia, tuy đã nhiều năm ở bên cạnh Giáo chủ như hình với bóng, nhưng tựa hồ chưa hề được thấy diện mục thật của Giáo chủ lần nào, lần này cứ giương tròn đôi mắt ra mà nhìn chằm chằm.
18 Lời lẽ thống thiết, nói ra từ miệng của một người sắp từ giã cõi đời, tuy là kể về sự tích hào hùng, nhưng dưới bức họa tượng sầu não treo trên vách kia, sự tích hào hùng ấy có xen chút thê lương.
19 Triệu Vô Sương chớp chớp mắt, hai giọt lệ long lanh lăn xuống má, thong thả đưa tay ôm lấy mỹ diễm thiếu nữ. Nguyên thiếu phụ cảm thấy nội tạng đã có biến hóa, tiềm năng được dược lực kích thích nay đã tận, như ngọn đèn cạn dầu.
20 Lãnh Như Băng gượng đề tụ chân khí để bình ổn khí huyết đang nhộn nhạo, nhìn kẻ vừa tấn công chàng. Đó là một gã đại hán tuổi trạc tứ tuần, mày rậm mắt xếch, thân thể khôi vĩ, hiển nhiên không phải là kẻ uy hiếp thiếu nữ ban nãy.