1 Một cây thông cổ thụ sống đã ngót nghìn năm, bốn mùa cây lá đều xanh rì,nhưng không hiểu một vật gì rất sắc bén đã chém gãy làm đôi. Một con bọ ngựa cắm hai cái càng vào vách núi cứng rắn.
2 Thiếu nữ nọ nói tiếp:-Hình như công tử khác hẳn các thư sinh khác?Thanh niên vừa cười vừa đỡ lời:-Những người học sách mà cô nương nói đó, có lẽ là cô nương chỉ những kẻ nhỏhủ đọc sách Triết? Những kẻ như thế thực không đáng được gọi là thư sinh?-Đọc vạn cuốn sách đi vạn dặm đường, kết giao vưói người thiên hạ, thuộc biếtchuyện trời đất rồi mới có thể dưỡng thành đầy hào khí trong người và không phụbản sắc của một người thư sinh.
3 Độc Cô Sách sợ Ngọc Mỹ Nhân Ôn Băng lai tỉnh rồi sẽ đuổi theo chất vấn mìnhtại sao lại phá hoại mưu kế trả thù của nàng, thì lúc ấy biết trả lời ra sao, nênchàng vội dẫn Hưng nhi rời khỏi núi Hán Dương và định đi đến núi Điểm Thươngđể theo dõi Điền Thuý Thúy với Bạch Phát Quỷ Mẫu, chàng liền nói với Hưng nhi:-Cổ nhân vẫn thường nói, hoàng đế không bao giờ điều khiển quân lính đói.
4 Độc Cô Sách kinh hãi vô cùng, liền hỏi tiếp:-Trời sinh ra vật đều có tương sinh tương khắc, chẳng lẽ nọc độc Tiêu Hồn ĐảngPhách Tây Thi Thiệt ấy không còn cách gì giải cứu được hay sao?Mộ Dung Bích mặt đỏ bừng cau mày lại đáp:-Tuy có cách giải trừ, nhưng cách giải trừ này rất tà ma ngoại đạo.
5 Thúy Thúy không ký tên mình, hoặc ký Lục Y U Linh, là vì khi nàng du dươngvới Độc Cô Sách, nghe thấy chàng ta cứ lầm bầm kêu Lục Y Nương hoài. Độc Cô Sách đọc xong những chữ ở trên khăn lụa màu xanh lá cây này, chàngthấy quen mắt lắm, như đã trông thấy ở đâu rồi, nhưng chàng lại không nghĩ tớikhăn này giống hệt cái khăn của kẻ thù của Ôn Băng để lại ở cửa động dưới thunglũng ngọn núi Hán Dương ở Lư Sơn.
6 Độc Cô Sách nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng chàng mới nghĩ ra được một người. Người đó là Lăng Tiêu, bang chủ của Trúc Chi bang là một trong sáu vị võ lâm tônchủ, đã giả bộ bị Ôn Băng cầm giữ.
7 Thiếu nữ áo đỏ cười hỏi:-Bạn nhận xét tỉ mỉ thực. Chả hay quí tính danh của bạn là gì?Độc Cô Sách đang định trả lời, bỗng cảm thấy phía sau có luồng gió mạnh lấn áttới, chàng vội tránh ngay ra ngoài xa mấy thước và quay đầu lại nhìn mới hay,người tấn công lén mình là một thiếu nữ mặc áo đen rất lớn rộng vì trên mặt chebằng một miếng lụa đen nên không trông thấy mặt của nàng ta, cũng vì vậy màkhông biết tuổi tác của nàng ra sao?Thiếu nữ áo đỏ thấy thiếu nữ áo đen đã về tới, liền mỉm cười nói:-Tiểu muội, bạn này là đệ tử của chủ trì ngôi chùa Vô Cấu này đây.
8 Phạm vi của Mã Tích khá lớn rộng. Độc Cô Sách cũng không hiểu Điền ThúyThúy hẹn mình ở nơi nào? Chàng cứ thủng thẳng đi ven theo mép núi một mặtthưởng thức cảnh mặt trời lặn, một mặt ngắm nhìn những hàng động ở trước váchnúi, quả thực hang động nào trông cũng giống hệt vết chân ngựa vậy.
9 Tử Kỳ cũng là kẻ hiếu sắc, y thấy Thúy Thúy tuyệt sắc đã thèm rỏ rãi ngay, liềnđỡ lời:-Điền cô nương, người bạn mà cô nương đã hẹn không tới, thì để Tử Kỳ này tiếpcô nương uống rượu cũng được chứ sao?Thúy Thúy cười vẻ rất dâm đãng:-Câu uống rượu của tôi nói đây không phải là uống rượu thường đâu.
10 Bách Biểu có vẻ hổ thẹn vừa cười vừa đáp:-Với thân pháp thường tục như lão phu, thì làm sao mà tránh nổi sự tấn công lénmột cách đột ngột của Tử Kỳ như vậy? Nhưng trước khi đó lão đã mặc sẵn một cáiáo tơi làm bằng tóc người đao kiếm không sao chém lọt đấy thôi.
11 Ông già béo lùn chột mắt để ý nhìn cỗ quan tài để ở trên tảng đá lớn mấy lần. Độc Cô Sách giả làm bộ như không biết hai người là ai, chấp tay lên trước ngựcniệm một câu "Vô lượng thọ Phật" rồi hỏi:-Hai vị có phải là bạn của Kim Phiến Thư Sinh Giang Tử Kỳ đấy không?Đinh Ngọc Sương gật đầu.
12 Thúy Thúy có biết đâu Độc Cô Sách lại giả tình giả nghĩa với mình, nhưng nàngthấy Độc Cô Sách nói như vậy, lại tưởng đạo trưởng trẻ tuổi này say mê mình rồi.
13 Thấy Mộ Dung Bích nói như vậy Độc Cô Sách vội chắp tay lên ngực niệm câu"Vô lượng thọ Phật" và đỡ lời!-Huynh nên nhớ bần đạo là đệ tử của Tam Thanh. .
14 Thiếu nữ áo đen cắt xong mớ tóc để ngay xuống chân của Mộ Dung Bích, rồilạnh lùng nói tiếp:-Ngươi khỏi phải đau lòng như vậy, ta sẽ để cơ hội cho ngươi trả thù hôm nay.
15 Độc Cô Sách thấy đối phương nói thế liền mỉim cười đáp:-Lời nói của thí chủ không khác gì là trông thấy cả tim gan của bần đạo. Khôngbiết thí chủ cho phép bần đạo được kết chút thiện duyên không?Trung niên thư sinh vừa cười vừa hỏi lại:-Đạo trưởng muốn kết thiện duyên gì thế đạo trưởng cứ nói rõ ra.
16 Độc Cô Sách biết mình thực sự thông minh hơn người may mắn đoán đúng vấnđề nan giải cuối cùng này chàng mừng khôn tả vừa hỏi tiếp:-Xin hỏi Chúc nhị ca, bây giờ bần đạo có thể đẩy cửa Chúng Diệu chi môn vàotrong Cực Lạc thế giới ở Ly Hồn cốc để tham kiến đại giá được chưa?Thiếu Khoan vừa cười vừa đáp:-Đạo trưởng đã thông minh như vậy tất nhiên là có thể đẩy cánh cửa ChúngDiệu chi môn rồi nhưng đạo trưởng muốn vào trong Cực Lạc thế giới thì còn phảiđi qua một quãng đường khó khăn và nguy hiểm dài chừng mười trượng nữa.
17 Ôn Băng cũng thắc mắc trong lòng, liền hỏi Thiếu Khoan:-Chúc nhị ca cho lời thề lên núi dao, nhảy vào vạc dầu, và bị sét đánh tan xươngnát thịt như thế chỉ là đau răng xuông thôi, như vậy tiểu muội đoán không ra.
18 Độc Cô Sách thấy công lực của người ấy cao siêu như vậy thất kinh hỏi:-Hưng đệ, người vừa xuống dưới cốc kia là ai thế?Độc Cô Hưng đáp:-Y chính là Ác Hoa Diệu Nhượng, lão tứ của nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát đấy.
19 Độc Cô Sách vừa cười vừa đáp:-Khi vào tới trong Chúng Bố chi môn và Chúng Nghi chi môn tại hạ trông thấycái búa ngọc của lão tiền bối nên lo âu khôn tả.
20 Đổng Bách Biểu uống một hớp rượu, rồi nhìn Độc Cô Sách mỉm cười nói tiếp:-Độc Cô lão đệ không những là tri kỷ của thi nhân mà còn là tri kỷ của tửu nhânnữa.