1 Con đường thoai thoải nghiêng về phía trước, bụi cuốn mịt mù. Con đường đất đỏ bụi hồng. Giữa trưa. Đường thật vắng. Một vài cơn gió lướt ngang, gặp chỗ trống, cơn gió lượn vòng cuốn lên từng bựng bụi y như đám mây đỏ nặng.
2 Thật lâu, Lương Thiên Bảo mới bình tĩnh lại, quát lớn :- Các ngươi ám toán. . . Hắc Sát cười lớn chận ngang :- Làm gì mà giận dữ như thế? Là kẻ đã từng lăn lóc giang hồ, đã từng ám toán thiên hạ mà lại hoảng hốt khi bị người ám toán hay sao?Bạch Sát cười :- Lương Thiên Bảo, ngươi nhanh tay lắm, nhưng ngươi cũng nên biết trên đời đâu có ai tri thức mà dám khoe khoang là mình hay.
3 Thấy lão già được giải huyệt tỉnh dậy. Thiên Long lật đật buớc đến gọi :- Tần tiên sinh Lão già họ Tần ngơ ngác :- Làm sao lão phu lại ở đây?. . . Lão gia của ta đâu?Thiên Long ra hiệu mời hết vào nhà, và sau khi ngồi xong, hắn mới thuật lại tất cả chuyện đã xảy ra dọc đường.
4 Từ trước cửa tiêu cục đổ xuống một đỗi, quả nhiên có một ngã tư. Góc bên trái là một cái sạp bán dưa hấu. Không có tên thầy bói nào cả. Người bán dưa thấy Hàn Ngọc Trác nhìn quanh, vội gọi mời :- Công tử, xin dùng miếng dưa cho đỡ khát, dưa này ngọt lắm, không ngọt không nhận tiền của công tử đâu.
5 Cho dầu một người có võ công cao tuyệt, nhưng đang đặt mình trong tình trạng bất lợi như thế, cũng không khỏi nao núng, thế nhưng Tần Đức Nghĩa vừa nói lại vừa khẽ vòng tay, dáng cách của lão thật ung dung.
6 Thấy Hàn Ngọc Trác không nói, Âm bà bà gặn lại :- Ngươi đã nghe câu hỏi của ta rồi chứ?Hàn Ngọc Trác không trả lời mà lại chép miệng :- Rất tiếc! Thật là đáng tiếc!Âm bà bà gằn giọng :- Tiếc cái gì?Hàn Ngọc Trác đáp :- Hắc Bạch song sát đã vì bà mà liều mạng, sau khi thất bại, Bạch Sát đã cố lết về mong được bà vì chúng mà báo thù, thế mà bà lại không cho hắn nói, nếu biết trước như thế, hắn không khi nào có hành động dại dột như vậy.
7 Bất cứ một tiếng chạm nào cho dầu vật đó có âm hưởng dài lâu tiếng chạm vẫn cũng là một, đằng này tiếng thép không ngắn mà lại kéo dài, không phải lâu lắm nhưng không phải là một tiếng.
8 Chủ khách ngồi xong Triệu phu nhân lên tiếng trước :- Mẹ con tôi đến đây là khách, Triệu đại nhân cũng vốn là một viên quan rất gần gũi với dân, rất mong Lương tổng tiêu đầu và chư vị không nên giữ lễ thái quá để cho câu chuyện dễ dàng hơn.
9 Tiếng mõ trở canh đã nhắc cho Hàn Ngọc Trác sực nhớ cuộc hẹn với gã thầy bói, hắn quay lại nói với Lương Thiên Long :- Đại thúc, may chút nữa đã quên, tiểu điệt có hẹn với vị thầy bói giờ Tý đêm nay hội kiến ở Đông thành.
10 Thấy Hàn Ngọc Trác lặng thinh Tàn Khuyết môn chủ gằn lại : - Sao, ngươi có thấy gì trở ngại? Hàn Ngọc Trác nói : - Đại trượng phu một lời nói ra nặng hơn non, chỉ có điều Môn chủ có đảm bảo chắc không? Tàn Khuyết môn chủ nói : - Người muốn nói chuyện nào? Về phương diện quan quân à? Hàn Ngọc Trác đáp : - Đúng như thế Lương gia tiêu cục không mang một cái án oan như thế nếu như quan quân tròng vào đầu Lương gia tiêu cục chắc chắn lúc đó mọi người sẽ bị giết sạch.
11 Nhìn theo bóng xe khuất mắt, Hàn Ngọc Trác nở nụ cười thông cảm. . . Nhưng nụ cười vừa nở ra chưa trọn vẹn, thì đã tắt ngay. Hắn quay mình trầm giọng : - Bằng hữu từ đâu đến thế? Một giọng mềm như tơ, ngọt như mật rót vào tai hắn : - Tam thiếu gia tôi đây.
12 Sân sau muốn rộng hơn sân trước, chung quanh sân đều là phòng, nhưng chỉ có phòng chính giữa là lớn hơn hết và đã đốt đèn lên. Trên một chiếc ghế rộng bọc nệm có một lão già.
13 Hai bên cùng lặng thinh một lúc khá lâu, người bao mặt nói tiếp : - Dám hỏi đại nhân phụng chỉ xuất Kinh để tìm kiếm Triệu Đức Chính? Lão già họ Phí lắc đầu : - Lão phu xuất Kinh quả thật để tìm kiếm họ Triệu, nhưng không phải phụng lịnh Hoàng thượng.
14 Ra khỏi khách sạn một đỗi xa xa, gã công tử chợt đi chậm lại. Từ trong một ngõ hẽm có một cỗ xe một ngựa lốc cốc chạy ra, trước hiên xe, một lão già lưng gù, mặc áo vải, đội nón rộng vành sụp xuống gần nửa mặt.
15 Thấy thái độ hơi lạ của Hàn Ngọc Trác, Đô thống gặn lại : - Sao? Các hạ nghĩ sao? Hàn Ngọc Trác đáp : - Chuyện chắc không đơn giản như thế, Lương gia huynh đệ là những người vì oan đến thình lình nên họ cũng đang nỗ lực tìm kiếm Triệu đại nhân.
16 Không có thêm một tiếng, người một mắt nhún mình phóng vọt lên, cánh tay đen thùi lùi của hắn vươn ra chụp thẳng vào diện môn của Hàn Ngọc Trác. Biết đối phương đã liều mạng, Hàn Ngọc Trác mỉm cười không đưa đầu quạt mà lại đưa thân quạt, có lẽ không muốn nặng tay, chỉ làm cho đối phương dội lại.
17 Thấy sắc mặt trầm tư của Hàn Ngọc Trác, cô gái bao mặt vội nói : - Thật là vô cùng đường đột, nhưng tôi nghĩ đối với mọi người hành hiệp trong giang hồ, trừ những việc có phương hại đến người lành, còn thì chắc không ai từ chối những chuyện khốn khó gian nan của kẻ khác.
18 Nhìn chầm chập vào mặt Hàn Ngọc Trác, Phí Sở Thiên gật gật đầu : - Khá lắm, thảo nào ngươi lại chẳng to gan mạo nhận thân thích của Đề đốc để xông thẳng vào thuyền của ta.
19 Sự việc xảy ra thật nhanh, nhanh đến mức không ai nhìn thấy. Khi Hàn Ngọc Trác vừa dợm ngồi xuống thì Phí Sở Thiên gắt nhỏ : - Bao Phẩm Trung! Là người được vận áo đỏ, Bao Phẩm Trung chỉ dưới ba người chỉ huy của Đông Xưởng.
20 Khai Phong thành là chỗ cố đô. Cũng như Kinh sư có Thiền Kiều, Khai Phong có Tướng Quốc tự. Đó là chỗ ngọa hổ tàng long, chỗ tập trung các sắc các dạng sinh hoạt ồn ào nhất, vui vẻ nhất, mà cũng là chỗ dễ gây thù oán nhất.