41 Một lúc lâu, Tiêu Diễn ngẩng mặt lên hỏi : - Tại sao hắn chết? Lão võ sư họ Tiêu đáp : - Bẩm đại người, cứ theo người về báo thì sau khi giết một người rồi hắn tự tử Tiêu Diễn cau mặt : - Sao? Hắn lại còn giết người? Lão võ sư họ Tiêu đáp : - Bẩm đại người, đúng như lời báo cáo Tiêu Diễn gằn giọng : - Thật là to gan.
42 Có nhiều tiếng bình bình trong nhà, có lẽ do Hải Minh lục lạo. Xa Lôi hỏi : - Thiếu chủ định sẽ điều tra nơi nào nữa? Tề Ngọc Phi đáp : - Đợi Hải Minh ra rời hẵng hay.
43 Phía sau, cách chân tường vài dặm là vùng cỏ rậm. Có lẽ vì không cần thiết lên người ta không cần dọn sạch nơi đây. Con chó được thoát khỏi tay Lưu Côn, nó phóng thật nhanh về hướng đó.
44 Về đến khách sạn, Tề Ngọc Phi ngồi tỳ một chỗ cả buổi không nói một tiếng nào. Hải Minh bồn chồn không chịu được, hắn xê lại hỏi : - Thiếu chủ, chúng ta định đi thật sao? Tề Ngọc Phi nhếch môi : - Ngươi bảo phải làm sao? Cái mối dây đã đứt đoạn rồi.
45 Thật lâu, vị Phân ty án sát mới hoàn hồn, lão lập bập : - Có chuyện như thế. . . có chuyện như thế. . . tại sao trong Phân ty vẫn còn. . . xin Tiểu vương gia cho ty chức điều tra.
46 Chính Hàn Ngọc Trác cũng cảm thấy bàng hoàng trong sự gặp gỡ quá ngẫu nhiên, lòng hắn băn khoăn không biết nên mở đầu ra sao cho phải. Thật lâu, như sực nhớ cử chỉ của mình hơi vô lý, Hàn Ngọc Trác vội nói : - Tại hạ đến lâu rồi, vừa định vào nhưng chợt nghe tiếng người nên ẩn mặt, không ngờ lại gặp cô nương.
47 Hàn Ngọc Trác cau mày. . . Thật là lạ. Ngọn suối trong lòng núi, ngọn suối chảy ngang qua đông rồi đổ về vách bên trái. Vách đá như được khoét, cách mặt nước chỉ nằm được một người, bề ngang rộng chừng nửa trượng.
48 Dòng suối cuốn quanh qua một khúc quẹo thật gấp, Hàn Ngọc Trác đẩy mạnh máy dầm tay phải, chiếc thuyền chạy nghiêng, thân hình hai người vốn đã sát vào nhau, bây giờ thêm cọ mạnh, tiếng tim cô gái đập thình thịch.
49 Cau mặt ngồi ngẫm nghĩ một lúc như để soát lại cho thật kỹ, Thân Nhất Biên đáp : - Thật cũng khó nói, cái rõ nhất là con người của hắn ôm ốm cao cao, theo giọng nói thì độ khoảng sáu mươi, nhưng thật thì hắn hay thay đổi giọng nói, tuy nhiên, vì gần đây, tôi có thể xác định được như thế.
50 Cô gái bao mặt và Hàn Ngọc Trác đứng nhìn trân trối. Không lẽ bà ta là người không biết võ công? Không lẽ bảo rằng võ công bà ta quá tầm thường, không phải là đối thủ của Thân Nhất Biên và Lương gia huynh đệ? Nhưng nếu là người không biết võ công, hoặc võ công tầm thường thì tại sao lại phải giam cấm trong một gian nhà đá một chỗ bí mật như thế này? Và tại sao Di Hồng lại bảo nếu cứu được người này ra, thế địch tự khắc sẽ bị phá? Cô gái bao mặt và Hàn Ngọc Trác còn đứng ngần ngừ, thình lình, lão bà tóc bạc hé mặt ra.
51 Thật lâu, Kim bà bà ngẩng lên nhìn cô gái bao mặt rồi ngoắc Hàn Ngọc Trác bước tránh ra xa : - Chuyện gì cũng thế, biết thì dễ, không biết thì khó vô cùng, Mê Hồn tán không phải chờ lâu như những thuốc giải ngay trong mình họ mà không biết.
52 Bọn Hàn Ngọc Trác tập trung một chỗ nhìn vào khu rừng cho biết Kim bà bà có cách gì, nhưng vẫn chưa rõ cách nào, họ thấy người Miêu Cương quả là thần bí.
53 Như biết chàng không thể trả lời, cô gái bao mặt lặng thinh một chút rồi lại hỏi : - Tam thiếu quả thật có ý như thế hay sao? Hàn Ngọc Trác đáp : - Thật hay không thật chỉ do từ ý thức của cô nương.
54 Từ con đường đá ngược lên dốc núi, đến khoảng lưng chừng là gặp một ngõ rẽ nhỏ hơn. Ngõ rẽ tà tà chúc xuống về bên phải. Tiểu Thanh dừng lại nói : - Bẩm Động chủ, đây là ngõ vào Vong Hồn cốc, từ đây đến đó một đỗi xa xa là có mai phục.
55 Nhìn kỹ một lúc, Kim bà bà nói nhỏ : - Kim Hoa Nương đã có thiết trí chế ngự bà ta. . . Câu nó tuy nhỏ nhưng cũng làm cho Âm bà bà nghe được, bà ta vùng ngẩng dậy : - Ai! Hàn Ngọc Trác vội đáp : - Lão nhân gia, tôi đây.
56 Những đám sương đen vừa chạm phải bưng bụi đỏ từ dưới bắn lên vùng hóa thành sương trắng, đám bụi đỏ cũng tan luôn. Kim bà bà buông xác gà cười khẩy : - Kim Hoa, hai cái tên trợ Trụ vi ngược đã chết rồi, ta thật lấy làm xấu hổ với tiên nhân nên phải diệt chúng.
57 Ra tới cửa cốc, Hàn Ngọc Trác vòng tay nói với Âm bà bà : - Lão nhân gia, những ai lầm lỗi cũng đã chết rồi, xin lão nhân gia bỏ qua cho những chuyện qua.