1 Giữa mùa thu, trước lúc thần đêm giáng trần, ánh mặt trời uể oải chào biệt những cây cỏ héo hắt, bàn giao vũ trụ cho bóng đêm ngự trị. Kỳ thực, miền hoang dã này chẳng tiêu điều hoang vắng như thoạt tưởng.
2 Lão nhân trên lưng Nhạc Quần tuy nội thương đang phát tác, song cũng chẳng rảnh rỗi, bởi vì kẻ địch quá đông. Những tên ở hàng đầu dù muốn tháo lui cũng không thể được, nên chỉ đành liều chết chiến đấu.
3 Ngoài xa vọng đến tiếng người nói lẫn với tiếng vó ngựa, nằm dưới đất lại càng nghe rõ hơn, chàng có thể nhận định được đó là một cỗ xe có hai con ngựa kéo, và trên cỗ ngựa có treo rất nhiều lục lạc.
4 Lúc này Nhạc Quần đã vượt qua bảy tám dặm đường, vì sợ bị đuổi theo nên chàng rẽ sang hướng nam. Chàng vốn đào xuất từ núi Nga Mi, định vào Trung Nguyên, lẽ ra phải đi về hướng đông, song giờ đây không thể nào đến được Trung Nguyên nữa.
5 Gã Phò mã đưa chàng sang bên chiếc Phụng thuyền, bỗng nghe tiếng cửa khoang xịch mở, một giọng thiếu nữ lớn tiếng nói :- Phụng Hoàng công chúa triệu người lạ vào gặp!Gã Phò mã ứng tiếng đáp thay :- Vâng!Rồi gã thấp giọng nói với Nhạc Quần :- Phò mã của Đại công chúa thiên hạ vô song nghe đâu cũng bị mất tích mười mấy năm trước.
6 Lúc này chỉ mới qua giờ Ngọ, Nhạc Quần bèn khóa chặt cửa phòng, vùi đầu ngủ ngay. Chàng đánh một giấc ãi đến canh hai mới mơ màng thức dậy. Chàng chưa mở mắt đã phát giác có điều không ổn, bởi ngửi thấy một làn u hương thoang thoảng, chàng tin chắc đã từng có phụ nữ vào phòng, và có thể vẫn chưa đi khỏi.
7 Nếu không phải chất độc trong người Nhạc Quần đang phát tác và niềm cảm xúc dâng ngập nơi lòng, kẻ ám toán sau lưng dẫu thân thủ cao đến mấy thì chàng cũng có thể tránh khỏi.
8 Bỗng có tiếng trống kèn từ xa vọng lại, năm chiếc kiệu rực rỡ lướt nhanh tới, tám gã thổi kèn đánh trống vừa chạy vừa nổi nhạc, hết sức nhanh nhẹn. Thân pháp của tám gã trong phường bát âm và các đại hán khiêng kiệu chứng tỏ họ là cao thủ võ lâm.
9 Cỗ xe to tiến thẳng về hướng nam được vài mươi dặm thì Nhạc Quần phát hiện có chừng ba mươi cao thủ ngấm ngầm bảo vệ xung quanh. Cỗ xe chạy rất nhanh, giữa đường có ngựa chờ sẵn để thay, chỉ nghỉ chốc lát lại tiếp tục lên đường, đi suốt cả ngày thì đã đến gần Tương Dương.
10 Tâm trạng của Thánh Thủ Gia Cát cũng giống như vậy, song Phụng Hoàng công chúa như nhìn thấu tâm can của họ, trầm giọng nói :- Dừng tay!“Bùng” một tiếng, Lý Tuấn thừa cơ đánh trúng Phương Khôn một chưởng, bắn lui ra sau ngoài một trượng.
11 Nhạc Quần vô cùng thắc mắc thầm nghĩ: “Ta đã làm tổn thương lòng tự ái của nàng ư? Nàng trao kim hà bao cho ta là với dụng ý gì? Chả lẽ là vật đính hôn ư? Thân phận thực sự của Lý Tuấn là ai? Vì lẽ gì y toan chôn sống mình với Vô Tâm, lại còn cướp đoạt kim hà bao nữa? Và quái vật nọ tại sao lại biết kim hà bao ở trên mình Lý Tuấn?”Những điều thắc mắc ấy tạm thời không sao lý giải được, song sự sỉ nhục của Phụng Hoàng công chúa đã khiến chàng vô cùng căm hận, bởi trên thực tế nàng đã sỉ nhục Tây Bắc Phong chứ không phải bản thân Nhạc Quần.
12 Nữ nhân đã đi khỏi nhưng trong đại điện vẫn lưu lại mùi hương thoang thoảng. Nhạc Quần thầm nhủ: “Sao ta cứ mãi gặp quái sự thế này? Y thị đã có thể cướp lại hà bao trong tay quái vật nọ, thế sao lại ủy thác một việc dễ dàng cho ta nhỉ?”Hai người lướt ra bờ tường, nữ nhân nọ sớm đã biệt tăm.
13 Hai người dùng cơm xong thì đã sắp đến canh đầu. Gian phòng trong im phăng phắc, ba thiếu nữ nọ cũng chẳng rõ đi đâu, chỉ nghe tiếng gió ào ào thổi tạt vào vách núi.
14 Nhạc Quần bồng Phụng Hoàng công chúa quay người đi vào nhà, chỉ thấy Vô Tâm đang nằm dưới đất, đôi mắt trợn trừng hết cỡ, chàng liền giải huyệt cho y.
15 Nhạc Quần ngạc nhiên nói :- Vô Tâm đâu rồi nhỉ?- Có lẽ đã bỏ đi rồi!- Không đâu, đệ hiểu rất rõ con người của Vô Tâm, y không bao giờ thất hứa đâu!Hai người đến gần cỗ áo quan, bỗng nghe có tiếng ngáy vang, Nhạc Quần lắc mạnh đầu, đưa mắt nhìn Phụng Hoàng công chúa cùng nhau cười.
16 Tiêu Diêu Quân khoát tay, mười hai cẩm y vệ lập tức cùng phóng xuống đài, mười hai luồng kiếm quang hệt như sấm sét từ trên mây chớp xuống. Cũng trong lúc ấy, Nhạc Quần đã rút Quỷ Đầu trượng xuống, cất tiếng cười dài, một mạch quét ra ba mươi bảy trượng.
17 Đông Hải Ma Ngư trầm giọng :- Cung Đại Khí, hãy giao Tiêu Diêu kiếm lệnh ra đây!Cung Đại Khí buông tiếng cười khẩy, dường như muốn nói :- Bọn này sáu người liên thủ còn bị thảm bại là thế, Thạch Lỗi ngươi hẳn sẽ bêu xấu tại chỗ thôi!Cung Đại Khí ném Tiêu Diêu kiếm lệnh và nói :- Hãy ra tay thử xem!Đông Hải Ma Ngư đón lấy Tiêu Diêu kiếm lệnh, phóng xuống đài đứng đối diện với Nhạc Quần, ngửa mặt thở dài :- Lâu huynh ơi! Lâu huynh! Thật không ngờ hài cốt của huynh chưa lạnh mà Thạch mỗ đã phải đích thân ra tay hạ sát môn nhân của huynh.
18 Đại thuyền cặp vào bờ. Lục Bình nhảy lên trước tiên, đảo mắt nhìn quanh, và cười nói :- Thạch lão, bổn Phò mã quyết định sẽ xây hành cung trên hòn đảo này!Đông Hải Ma Ngư mỉm cười :- Miễn Phò mã thích, lão phu tuân mệnh xây cất ngay!Lát sau, vài bóng người từ trong rừng phóng ra nhanh như sao xẹt.
19 Trong vô thức, bên tai chợt văng vẳng nghe có tiếng lanh lảnh :- Cây đồng tiền. . . Cây đồng tiền. . . Thoáng chốc, chàng cảm thấy tiếng nói ấy ở rất gần, rồi “bùng” một tiếng, dường như chàng bị rớt vào trong một lu bột, tuy mắt hoa đầu choáng, mà không hề thọ thương, nhưng mũi miệng thì hít vào rất nhiều bột trắng.
20 Hồi lâu, hai người mới phát hiện nhóm của Đông Hải Ma Ngư đã lên thuyền rời đảo tự bao giờ. Phía xa xa, Vô Tâm mình đầy máu và cát bụi, loạng choạng từ trong đống gạch vụn chui ra.