41 Lục Bình mặt dúm dó, run giọng :- Tiện tỳ, ngươi. . . - Ha, ha. . . Thủy Linh Phụng bật cười, vô vàn xót xa cay đắng. Bỗng nghe Nhạc Quần quát lớn :- Lục Bình, đã đến lúc ngươi đền tội rồi.
42 Nơi đây là eo sông, một tòa trang viện cất dọc theo bờ, xung quanh có tường thấp vây bọc. Bên trong là vườn cây trái sum suê trĩu cành, một số chìa cả ra ngoài bờ tường, những quả trái cây đỏ mơn mởn trông đến phát thèm.
43 Độc Biển Thước vừa nghe đối phương là Tây Bắc Phong, bất giác mặt mày xám ngắt, người run lên lẩy bẩy. Hơn nữa, Tây Bắc Phong phun hết chất nước quả đào ra ngoài, rõ ràng đã biết trước có độc, dùng nội lực dồn nước quả lại, chất độc không sao lan ra được.
44 Hễ mỗi lần tiếng ngáy của lão nhân nọ vang lên là mọi người lại chau mày, chỉ có bốn người Lãnh Phong, Tư Mã Trường Hồng, Lâu Tử Vân và lão nhân mặt đen đầu chít khăn trắng là ngoại lệ.
45 Nhạc Quần hét vang, vội vận Thiên Cân Trụy, mũi chân vừa chấm đất lập tức lại sấn tới, song chưởng không ngừng vung vẩy khiến thiếu nữ nọ chẳng biết chàng định tấn công vào vị trí nào.
46 Nhạc Quần bàng hoàng :- Tiểu Điệp!. . . Nàng chưa chết?Hồ Tiểu Điệp xịu mặt :- Nhạc đại ca. . . mong tiểu muội chết hay sao?Nhạc Quần nghiêm mặt :- Muội nói gì vậy! Hôm trước ở dưới đáy sông, ngu huynh thấy một màn đen che mất tầm nhìn, đoán có lẽ là loại bạch tuộc khổng lồ, tiếp đến dây trói đứt ra, rồi sau đó không còn hay biết gì nữa.
47 Ba hôm sau, Nhạc Quần và Thủy Linh Uyên đã có mặt tại Thái Bạch lâu vào lúc chính ngọ. Hai người đi một vòng quanh khoảng sân rộng phía trước, nhưng không thấy có người nào giống như Liễu Bán Tiên cả.
48 Nhạc Quần tuy mang một thân tuyệt kỹ, nhưng cõng trên lưng một người chạy suốt ba ngày ba đêm cũng phải mệt nhoài, áo quần ướt đẫm mồ hôi. Song chàng đã không trễ hạn, cả đi lẫn về đúng sáu hôm.
49 Ngay khi ấy bỗng một người từ dưới núi phi thân lên. Nhạc Quần bất giác mừng rỡ reo lên :- Liễu tiền bối!Người ấy chính là Liễu Bán Tiên, lạnh lùng nói :- Ngươi tưởng lão phu cùng phe với ngươi hay sao?Nhạc Quần ngớ người, chỉ nghe Lãnh Phong trầm giọng nói :- Lão tặc, ngươi muốn gì hả?Liễu Bán Uyên chậm rãi đi đến cạnh Thủy Linh Uyên, từ tốn nói :- Lão phu định thương lượng với các vị một điều, cuộc trao đổi này hết sức công bằng, không bên nào thiệt thòi cả.
50 Một tháng sau, trên đường cái quan xuất hiện một cỗ xe to tiến về phía lăng tẩm bao đời đế vương nằm ở mạn bắc Lạc Dương. Cỗ xe che mui kín mít, chẳng rõ bên trong có ai, song ngồi nơi chỗ đánh xe là Cổ Thánh Cố Thiên Nhất và Liễu Bán Tiên.
51 Nhạc Quần gằn giọng :- Ngoài hai nữ nhân ra, tất cả hãy cởi dây lưng quần. . . Bọn ma đầu thảy đều tái mặt, Lãnh Phong trừng mắt :- Để làm gì chứ?Nhạc Quần nhếch môi cười :- Nhạc mỗ hiện chưa muốn giết chết các ngươi, nhưng lão phải biết Phích Lịch cầu này uy lực ghê gớm, chỉ cần một quả cũng đủ khiến cho các ngươi tan xương nát thịt, nếu hai quả thì chẳng còn lấy một mảnh thịt vụn.
52 Liễu Bán Tiên và Nhạc Quần đi trước, Mai Nghinh Xuân cùng Phan Liễu Đại và Hồ Điệp theo sau tiến vào lăng tẩm. Theo tiếng động, họ nhanh chóng tìm gặp Tư Mã Trường Hồng, Lâu Tử Vân và bọn Lãnh Phong, lúc này đã mặc lại quần áo.