1 Một tiếng thét kinh hoàng bất thình lình phát ra từ trên Đông Sương Lâu. Trong sảnh đường rộng rãi đó, khách khứa vốn đang cao hứng hớn hở tay bắt mặt mừng ăn uống đều bị tiếng hét thảm đó khiến cho ngẩn người.
2 Đã gần đến ngoại ô. Mộ Dung Thủy Vân đi giữa, Lãnh Huyết bên trái, Trang Chi Động bên phải. Cảnh xuân xanh rì vùng ngoại ô thật là mê người. Mộ Dung Thủy Vân xuất thân dòng họ thế gia đèn sách, vốn thích phong nhã ngâm vịnh, nếu không phải vì cái chết của Kim Thịnh Hoàng và Quy Kính Uyên, lão không thể sầu tư lo âu dữ như vầy.
3 Liễu Kích Yên chợt nhìn thấy ánh trăng sáng chiếu vào, nhíu nhíu mày nhìn Lăng Ngọc Tượng, lại cười nói: - Lăng huynh, ngươi có biết tại sao ta cho đến bây giờ còn chưa giết ngươi không?Tại sao ta muốn các ngươi chết từng người từng ngươi mà không nhất tề trảm tận sát tuyệt các ngươi không?Lăng Ngọc Tượng giận dữ trừng trừng nhìn y, hao sức lắc đầu.
4 Ánh trăng vàng thê lương. Giữa ánh trăng như u linh, có một giọng nữ thê lương mủi lòng khiến người ta rơi lệ, không lạnh mà phải rùng mình, lời ca nho nhỏ:".
5 Ba năm sau, vào một đêm đông bão tuyết mù mịt. "U Minh Sơn Trang" ngoài ba chục dặm, "Tiểu Liên Hoàn Ổ", "Phong Lâm Độ". Một dải xung quanh đó, nội trong vòng ba bốn chục dặm đều không có nhà cửa, có thì cũng đã sớm dọn đi sạch sạch sẽ sẽ, từ khi chuyện "U Minh Sơn Trang" có quỷ truyền ra, "U Minh Sơn Trang", Minh sáng, thật đã trở thành một "U Minh Sơn Trang", Minh mờ mịt, người trú ngụ xung quanh vội vàng dời đi, người đi đường không ngại chọn đường vòng mà tránh "U Minh Sơn Trang".
6 Truy Mệnh xông lên phía trước quan sát, không khỏi cười khổ một tiếng. Cẩn thận quan sát lại mới phát giác toàn thân Công Dã Tứ xanh trắng, đỉnh đầu còn có hai vết răng.
7 Chúng nhân biết rõ những kẻ này đều đã bị Ma âm nhiếp hồn, chỉ nghe mệnh lệnh của Diễm Vô Ưu. Khuất Bôn Lôi thấy Diễm Vô Ưu tàn độc như vậy, không thèm để ý đến thân phận nữa, chỉ cầu sao cho chóng giết được Huyết Sương Phi đi cho rồi.
8 Thương Châu «Thiết Huyết Đại Lao». Trời mùa đông, gió tuyết đầy trời. «Thiết Huyết Đại Lao» là một một trong đương kim tam đại tử lao; phàm là phạm nhân bị nhốt trong «Thiết Huyết Đại Lao», nếu không phải tội ác tày trời thì cũng thập ác bất xá.
9 Từ Thương Châu đi Xích Luyện Phong ước chừng khoảng bốn năm trăm dặm dường. Chỉ cần ba ngày là đến nơi. Vì thế không cần mang nhiều ngân lượng, thực phẩm, nước uống, ngựa.
10 Đoàn người nam nữ ăn mặc như bảo tiêu, vượt qua rừng cây, đến một vùng bình nguyên tuyết phủ. Thời Chấn Đông và Chu Lãnh Long giả làm hai lão phú thương, nhưng mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, thập phần cảnh giác.
11 Mục Nha Bình mắt thấy sắp bị khống chế nhưng không hoảng không loạn, lập tức bỏ trường mâu, hồi thủ bạt kiếm. Mục Nha Bình vừa bỏ tay khỏi trường mâu, thân hình lập tức trầm xuống, Thiết Thủ làm sao để y đạt được ý nguyện? Chàng liền chộp lấy mũi mâu, thi triển luôn một chiêu «Hàn nha điểm điểm», nháy mắt cán mâu đã điểm trúng ba yếu huyệt «Trung Khu», «Thiếu Xung», «Trầm Hương» trên người Mục Nha Bình.
12 Nguyên lai, khi Bạch Hân Như và Chu Lãnh Long chia nhau đi tiếp cứu Điền Đại Thố với Liễu Nhạn Bình thì bọn Thiết Thủ đã bắt thăm được kết quả là: Trận thứ nhất:Thiết Thủ đấu Nguyễn Minh Chính.
13 Chu Lãnh Long lại dài người ngăn cản thêm ba tên nữa. Cả ba tên đều đã biết sự lợi hại của Chu Lãnh Long, lập tức tránh né. Một tên nhất thời sơ suất đã thấy ba cánh tay lóa lên trước mặt, cả người liền bị nhấc bổng lên ném thẳng vào một tên khác.
14 Trận chiến này địch minh ta ám, đích thực đã chiếm được thượng phong. Điểm này Soái Phong Kỳ biết rõ. Nhưng một kích này chỉ được thành công mà không được thất bại.
15 Bọn Thiết Thủ nhất thời ngây người không nói gì. Điền Đại Thố lớn giọng quát:- Giảo biện! Ngươi ở trong đại lao không giết ta, ta vô cùng cảm kích! Nhưng tại sao ngươi lại không tha lão Thắng? Thắng Nhất Bưu chết trong tay ngươi, e rằng bốn chữ «lang tâm cẩu phế» cũng không xứng với ngươi nữa rồi!Hoa tuyết tung bay, bắc phong điên cuồng gào thét.
16 Ngọn đèn duy nhất được đặt trên giá cao. Ánh nến khẽ bập bùng nhè nhẹ. Trong phòng, một lão một thiếu đang ngồi đối diện nhau đánh cờ. Một công một thủ, một thủ một công.
17 Trên quan đạo Thiểm Tây, dưới ánh mặt trời thiêu đốt có một đoàn người đang khó nhọc lê từng bước trên mặt đường, tổng cộng có mười sáu kỵ sĩ. Người đi đầu tiên là một đại hán râu rồng, tay cầm một lá đại kỳ.
18 Tiếng cười của «Ma Tiên» chưa dứt, trên vách đá có tiếng ầm ầm như núi lở. Hoàng Thiên Tinh sắc mặt đột biến. Lúc này bọn Quảng Vô Cực đã vượt qua chỗ hai vách núi dựng đứng.
19 Vô luận cẩn thận thế nào cũng phải có lúc sơ thất. Bầu trời tối thẫm lại, vầng nguyệt thố từ từ mọc lên ở đằng Đông, một buổi tối mát mẻ. Trên Tử Bách Sơn, bọn Vô Tình dù có phải gấp rút lên đường cũng không muốn đi trong đêm tối như vậy, vì thế nên đóng trại nghỉ qua đêm trên núi.
20 Quải trượng của Tiết Hồ Bi trầm trọng phi thường, ít nhất cũng phải bảy tám chục cân, thế trượng mạnh như vũ bão, bất kỳ ai cũng khó mà ngăn nổi, hà huống thế đến cực nhanh, nhanh đến nỗi gần như không thể tưởng tượng được.