1 + Thời Thơ ẤuNhiếp phong là con trai của Bắc ẩm cuồng đao Nhiếp Nhân Vương. Từ nhỏ y đã là người nhân hậu sống tình cảm. Mẹ Phong đã bỏ bố con y đi theo Tuyệt Vô Thần từ khi y còn nhỏ.
2 Đao dài ba thước bảy tấc , sắc bén không tỳ vết, vừa nhìn đã biết là một thanh bảo đao tuyệt thế!Bảo đao tuy tốt, song lúc này lại bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng kín xung quanh, ánh sáng rực rỡ năm xưa từ lâu đã ra đi muôn đời không trở lại!Trước kia, đao cũng từng trải qua quãng thời gian hiển hách.
3 Nhiếp Nhân Vương nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, lòng ảm đạm khôn nguôi. Lúc này, đám mây đen nơi chân trời đã bay đến, thoáng chốc đã che kín vầng thái dương nóng bỏng, ruộng đất chìm vào trong sắc trời u ám, thình lình tiếng sấm nổ vang, mưa rồi.
4 Dù còn nhỏ, Nhiếp Phong cũng không khỏi thấp thỏm, liền lau khô tóc chạy vào trong nhà xem sao. Vừa tới trước phòng cha mẹ, Nhiếp Phong phát hiện rèm cửa đã thả xuống, trong phòng ngủ thấp thoáng bóng người.
5 Kinh Vân, vừa là Kinh Giác, Hoắc Kinh Giác lại là Bộ Kinh VânAi sẽ trở thành địch nhân của hắn?Ai sẽ nguyện ý làm tri kỷ của hắn?Khi Hoắc Bộ Thiên lần đầu thấy Bộ Kinh Vân, lúc đó chính là ngày thành thâncủa hắn với mẫu thân của Bộ Kinh Vân – Ngọc Nùng.
6 Chỉ thấy trên thính đường, hai bên hai hàng ghế cũ, khi phái thanh nhã, có phong phạm thế gia giàu có, thói quen quan liêu của Hoắc gia cũng không ít.
7 Bộ Kinh Vân mặc dù gần được năm tuổi, cũng không hoảng hốt không vội vàng, xoay người né qua, một bổng này của Ngô Giác dĩ nhiên đã đánh phải lên chân nhỏ của Đổng GiácĐổng Giác đau đến oa oa kêu to, Bộ Kinh Vân đang muốn đứng lên, nhưng lại bị Ngô Giác ngăn cản ôm chặt không tha.
8 Đó là Bộ Kinh Vân. Hoắc Bộ Thiên ngồi ở mép giường, nắm chặt tay của Ngọc Nùng, hắn nhìn khắp mọi người, nhưng không thấy bóng dáng của Bộ Kinh Vân, vì vậy hỏi Phúc tẩu :” Phúc tẩu, Kinh Giác đâu ?”Phúc tẩu mặt lộ vẻ xấu hổ, lập lờ đáp :” Ta.
9 Vẻ mặt Hoắc Bộ Thiên vốn mệt mỏi, lúc này thấy Bộ Kinh Vân tỉnh dây, lấp tức che dấu vẻ ủ rũ, chấn hưng tinh thần, nặn ra một ý cười ấm áp, nhẹ giọng hỏi :” Ngươi đã tỉnh lại ?”Bộ Kinh Vân vẫn như cũ không đáp, thầm muốn lấy tay chống người dậy, nhưng toàn thân vô lực, buộc phải nằm ở trên giường.
10 Bởi vậy, có một lần khi cùng Bộ Kinh Vân luyện kiếm, Hoắc Bộ Thiên nói với Bộ Kinh Vân :” Kinh Giác, Hoắc gia kiếp pháp này nói cao không cao, nói thấp không thấp, bất quá kiếm ý lại lấy nhân nghĩa làm gốc, mục đích cứu người như tự cứu mình, ta hy vọng con có thể đáp ứng ta, sau này nhất định không thể dùng kiếm pháp này giết người !”Hắn lần này nói chuyện nhưng thật ra thầm nghĩ, Bộ Kinh Vân ngày sau nếu có thành tựu như thế, tất phải ức chế lệ khí trong lòng, không thể lạm sát kẻ vô tội!Bộ Kinh Vân không trả lời, nhưng cũng không có lắc đầu.
11 Chúng tân khách chợt thấy thi thể của đám gia đinh này máu chảy ròng ròng, không khỏi ầm ĩ thét chói tai!Hoắc Bộ Thiên trong lòng phát lạnh, hắn liếc mắt liền thấy mấy gia đinh này tất cả đều chết bởi đao, người cầm đao ra tay rất mau lẹ chuẩn xác, tất cả đều là một đao trí mạng!Trong lúc kinh ngạc, hai nhân ảnh chợt hiện trước cửa, một người trong đó gây ấn tượng sâu sắc là Xích Thử ngày đó đến chiêu hàng, dung mạo của người kia khô quắt, hai mắt bị mù, tuy nhiên mã bộ trầm ổn, hiển nhiên là nhất lưu cao thủ.
12 Ngay lúc đó chợt phát biến, nó bất ngờ nhìn thấy một viên đã xé gió phi đến, “Đương” một tiếng, dễ dàng đánh văng binh khí trong tay Biên Bức!Biên Bức là cao thủ dùng đao, cầm đao trầm ổn, tuyệt đối sẽ không bị dễ bị người dùng viên đã có thể đánh bay đao, hơn nữa cùng lúc đó, Cự Cốt huyệt, Khúc Trì huyệt và Kiên Tỉnh huyệt của hắn đột nhiên bị điểm, lập tức toàn thân không thể động đậy! theo ba huyệt này vang lên tiếng nôn ọe, Biên Bức “Hống” một tiếng, thầm biết tất cả công lực đã bị phế bỏ!Thần trì của Bộ Kinh Vân bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn nghe được giọng nói của một đứa nhỏ nói :” Sư phụ, đứa nhỏ này rất đáng thương, chúng ta hãy cứu nó đi!”Một giọng nói trầm thấp đáp :” Được.
13 Trong bóng đêm, Bộ Kinh Vẫn nhẩm đọc lại kiếm thức và kiếm quyết của Bi Thống Mạc Danh lại một lần, thấy chiêu này ảo diệu vô cùng, nhưng lại thấy trong đó còn thiếu gì đó, chẳng lẽ là kiếm ý của nó?Cứ như thế, Bộ Kinh Vân xem liền ba đêm, kỳ thực thương thế của hắn sớm đã khỏi hẳn, nhưng vẫn không có ý rời khỏi chỗ này, bởi vì hắn đã trầm mê vào trong kiếm thuật tinh diệu này.
14 Sau đó, y vì bi thống quá độ mà hiểu được tất cả thế sự đều là hư không, bèn giả chết thoái ẩn, không hề nhắc tới tên mình. Bởi vì bi thống mạc danh chính là chuyển bi thống trong lòng phát lên kiếm trong tay, kiếm ý áp đảo kiếm thức bằng kiếm quyết.
15 Hoàng hôn, ngày 12 tháng 8Bộ Kinh Vân đang ở đồi nhỏ phía sau nhà cách không xa chặt cành khô, đem về làm củi đốt. Nó định ở lại đây lâu dài, dĩ nhiên muốn vì thế dùng hết sức lực, huống chi ánh mắt của hắc y thúc thúc nọ gây cho nó một loại cảm giác thân thiết kỳ diệu, chỉ cần nó không tự mình rời đi, nó vui vẻ làm mọi chuyện!Đang tự chìm vào công việc, đột nhiên nghe được đỉnh núi đối diện truyền đến một loạt “Hào hào” sói tru!Trong tiếng sói tru còn mang theo vài tiếng rên rĩ yếu ớt, Bộ Kinh Vân thầm thấy khác thường, bèn vội chạy đến bên kia xem xét, chỉ thấy bên kia đỉnh núi hiện ra một tình cảnh thê tuyệt! nguyên lai đang có một bầy sói hoang đang vây công một con hươu mẹ và hai con nai con, số lượng đám sói hoang kia ít ra cũng có hơn mười con, hơn nữa xem ra đã nhiều ngày không có gì vào bụng, đói đến mắt lộ hung quang! Thân hình của hươu mẹ kia có chút lảo đảo, nhưng nó vẫn giơ đôi sừng trên đầu bảo vệ chính mình, đồng thời lại muốn bảo vệ hai nai con, vì vậy vài chỗ yếu hại trên người đều bị bầy sói cắn mất vài miếng, máu tươi như suối, bị thương không nhẹ!Vốn cá lớn nuốt cá bé(nhược nhục cường thực) là một quy luật sinh tồn của tự nhiên, nhưng Bộ Kinh Vân nhìn thấy hươu mẹ liều chết cũng muốn bảo vệ hai nai con, không biết vì sao thầm nhớ tới Hoắc Bộ Thiên, hơn nữa đám sói hoang kia lấy đông hiếp ít, tưởng chừng như không còn cứu được.
16 Toàn thân như mèo, thân dài độ năm – sáu thước, lông màu vàng sẫm, sọc trổ vằn đen, nơi nóng chỗ lạnh đều hiện hữu, tính tình hung ác, ăn cả người lẫn súc vật, vì thế thuộc loài mãnh thú.
17 Song sau khi chúng sinh chết, cuối cùng sẽ trôi dạt về nơi nào?Một chương Lễ Kí trong Ngũ Kinh từng chép, chúng sinh sau khi chết tất cả đều quy thổ làm “Quỷ”Phật nói, chúng sinh sau khi chết phải đầu sinh sáu đạo, một đạo trong đó, là – QuỷBởi vậy cũng biết, “Quỷ”, vốn từ người mà ra, nhưng người lại sợ quỷ, thậm chí còn sợ hơn cả Hổ.
18 Nhưng Nhiếp Nhân Vương lại ngồi vào động khẩu nơi ở của Hổ, nhen lên một đống lửa nhỏ, mạng sống lớn nhỏ của gia đình Hổ đều chết trên tay y, đương nhiên là tước sào cưu chiếm(cướp chỗ ở, sào huyệt)Động khẩu cách chỗ Nhiếp Phong không xa khoảng hai thước, nhưng Nhiếp Nhân Vương tuy thấy con mình nguy cơ sắp chết, nhưng thủy chung không có động tĩnh gì, hờ hững như cũ, chỉ đem Tuyết Ẩm xâu thịt hổ đem nướng, xem ra rất là chuyên tâm.
19 Bởi vì thân mang trọng thương, Nhiếp Phong không có cách nào nào đi nhanh được, bất quá đi hơn mười trượng, lại không thấy bốn cái đầu hổ Nhiếp Nhân Vương vứt ở ngoài động, không biết là do tuyết đọng lấp, hay bởi vì.
20 Nhiếp Phong đang nghe trộm cũng muốn vỗ tay tán thưởng, hán tử béo lùn kia dù tự nhận đối đầu Quỷ Hổ nhưng vẫn vì y nói lời công đạo, quả thực là người ngay thẳng, chỉ không biết vì sao hai huynh đệ bọn họ lại phải làm kẻ địch của Quỷ Hổ?Phong Thanh Ưng thấy em trai nói năng lỗ mãng bèn chặn lại: “Nhị đệ, đừng vô lễ.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50