1 Cứ theo truyền thuyết thì vùng này từ khai thiên lập địa vốn là biển cả, trải qua nhiều cơn biến động địa chất nước biển khô đi bày ra đáy biển toàn là đá tảng biến thành một vùng bao la toàn đá và đá.
2 - Sư phụ, sư phụ có sao không? Cậu biết rằng trong người Ân sư phụ lúc nào cũng mang theo Kim Sang dược là thuốc có công hiệu Chương phục rất mau, cậu định thò tay vào áo Ân Cừu Thế tìm Kim Sang dược, nhưng Ân Cừu Thế đã cất giọng rất thảm thiết:- Hoa Nhi, đừng lo cho ta, hãy mau đến giúp cho tam sư phụ của con đi.
3 Xa vùng Tiểu Kim Xuyên đã mười mấy năm hơn nhưng Dương Hoa vẫn nhớ như in thung lũng nơi có phần mộ của mẹ chàng nằm giữa vùng cô tịch quanh năm ít ai dám lai vãng đến.
4 Rõ ràng trong lúc nhập định luyện công chàng có nghe tiếng người, không thể nào lầm được. Hừ, hay là cô nàng vừa tát chàng quay trở lại? Chưa kịp nghĩ tiếp bỗng giữa lưng chừng núi có tiếng cây cối lay động, Dương Hoa vội nằm rạp xuống đất.
5 Thế mà giữa miền núi non hiểm trở của cao nguyên Thanh Hải có một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám lặng lẽ đội sương tuyết, một mình lặn lội trên đường.
6 Tưởng mọi việc đã yên, Mã Côn giục Chu Xán:- Chu lão đệ, thử ra xem ngựa của ta đã no chưa còn lên đường? Chu Xán ra ngoài, chớp nhoáng đã trở vào mặt tái mét:- Mã huynh, nó biến mất rồi, cỗ xe ngựa của ta.
7 Tuy tuổi Bích Y còn nhỏ, nhưng hầu như tất cả việc xảy ra trong giới giang hồ đều thông thạo, chẳng những thế còn am tường đến thần thế hầu hết các nhân vật thành danh trong giới võ lâm duy chưa bao giờ Bích Y đề cập nửa lời đến gia thế cha mẹ của mình và cũng không hề hỏi Dương Hoa về phụ mẫu của chàng.
8 Rừng núi trùng điệp yên tĩnh quá khiến chàng lấy làm kỳ lạ, không hiểu tại sao đã hai ngày vào đến địa giới Sài Đạt Mộc mà chàng chưa gặp một nghĩa quân nào cả.
9 Ai ngờ Dương Hoa đứng thẳng vững như núi, người không động đậy đợi kiếm của y gần chạm vào áo đột nhiên chàng khẽ rung vai, cổ tay phải lật nghiêng đẩy kiếm ra sức đi nhanh hơn chớp giật, chiêu này rất nổi tiếng gọi là Kim Bằng Triển Xí, phá giải chiêu thế của Giang Thượng Vân.
10 Mặt trời chiếu những tia nắng dội xuống thảo nguyên, mặt đất mênh mông không một bóng người. Không biết Dương Hoa đi nẻo nào mà con bạch mã của nàng nổi tiếng là tuấn mã chạy đã nguyên ngày nay vẫn không đuổi kịp.
11 - Ồ! Lão Đinh, nghe nói lão bị một trận băng tuyết, Đặng Trung Ngãi ra sao rồi? Chu Xán nhìn Dương Hoa hơi ngây mặt ra một chút rồi hỏi:- Lão Đinh, tên tùy tùng này hình như hơi quen quen.
12 Hán tử quay nhìn chàng:- Tiểu huynh đệ, ngươi còn bạn bè gì ở trong ấy chăng? Chàng đáp:- Ta vào đó một mình thôi. Hán tử cả kinh:- Thế thì người phóng lửa đốt chuồng ngựa là ai? Chàng cũng kinh dị:- Ta định hỏi huynh đài câu ấy, thế không phải do huynh đài sao? Hán tử lắc đầu:- Ta với tiểu huynh đệ cũng như nhau, chỉ một mình một đao vào đó, không lẽ có phép phân thân? Dương Hoa cũng hoang mang, thăm dò một câu:- Đa tạ huynh đài có ân cứu mạng.
13 Thực ra Trương Khoái Hoạt chủ ý cảnh giới y thôi nhưng đêm hôm đó Giang Bố ngủ tại "Hùng Ưng Các" nên họ Trương không sao đột nhập vào nơi ấy được bèn bắt con trai Giang Bố đi luôn.
14 Thân hình chàng chao liền, dựa theo sức của Phách Không Chưởng bắn vọt lên trên cao theo thế Nhất Hạc Xung Thiên nhanh như chớp hạ chân xuống mái nhà, chàng vừa đặt chân xuống mái ngói, bụng tự nghĩ: "Tên này quả nhiên không thẹn với danh xưng Đại Nội Đệ Nhất Cao Thủ, không cẩn thận ắt trúng độc chưởng của y, xét về công lực, e rằng y còn hơn ta nhiều.
15 - Gia gia! Gia gia bất công! Mạnh Hoa chưa kịp quay đầu đã thấy một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt chàng, đó chính là người chàng đang đi tìm, chính thị Kim Bích Y.
16 Đứng ở trước cánh cửa ghép bằng những thanh tre già, chàng cất cao giọng:- Có người nào ở trong nhà không? Bên trong đưa ra một tiếng rên nho nhỏ. Đợi một chút nữa, chàng lập lại câu hỏi và có ai ở trong trả lời:- Ai hỏi đó? Thanh âm rất yếu ớt, chỉ có mấy chữ mà đứt đoạn như không còn hơi sức gì nữa, rõ ràng đó là giọng nói của Ân Kiếm Thanh.