1 "Chỉ cần nhìn thấy tòa tháp cao nghều nghệu, có màu sẫm đen xì xì nổi bật giữa nền trời thì đó chính là Thạch Tháp bảo". Đó là di ngôn của mẫu thân. Và.
2 Cao Đình Phương đứng bất động như hóa đá, cho dù tai vẫn nghe từng lời đang được nữ lang, Nhị tiểu thư Thạch Tháp bảo nói như vạch trần toàn bộ âm mưu cho chính bản thân Cao Đình Phương nghe : - Phụ thân ngươi là Cao Đình Toàn? Và mười năm trước, lúc phụ thân ngươi bất thình lình thọ tử, bên cạnh thi thể phụ thân ngươi vì có xuất hiện thanh tiểu đao tùy thân của phụ thân ta, trên đó có ghi rõ tính danh Đoàn Nam Long - phụ thân ta.
3 - A. . . , ta chưa chết? Ta vẫn sòn sống?! Nỗi mừng vui tột cùng làm cho Cao Đình Phương suýt nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhưng ngay lúc đó, cạnh Đình Phương chợt có thanh âm già nua vang lên khiến Đình Phương lập tức rơi vào tâm trạng bàng hoàng : - Phải, ngươi chưa chết.
4 Hai tòa Thạch tháp vẫn cao sừng sững, nổi bật giữa nền trời đêm đầy sao, nhưng ánh sao đêm mời nhạt lại là nỗi khó khăn cho một khách bộ hành đang khập khiễng bước theo lối hậu tiến dần về phía có hai tòa Thạch tháp.
5 Giữa một trấn thành sầm uất, náo nhiệt với nhiều người qua lại có một gã hành khất thật kỳ quặc. Gã không khất thực, không xin bố thí cho dù y phục của gã cũng rách rưới nhơ bẩn, cũng hay nhìn ngó từng người đi qua lại trước mặt gã như bao kẻ khất thực khác đang hiện diện nhung nhúc ở khắp trấn thành.
6 - Hảo đồ đệ, bản nhân chưa có lệnh, ngươi lẳng lặng bỏ đi đâu? Hay những lời lúc nãy của ngươi đều dối trá, khiến ngươi muốn bỏ đi vì sợ bản nhân trừng phạt.
7 Ngồi bên trong một cỗ xa mã với tứ bề bịt kín, Cao Đình Phương vì tứ bề bịt kín, Cao Đình Phương vì bức bối khó chịu nên không thể không buột miệng than : - Rốt cuộc cũng phải di chuyển bằng một cỗ xe, biết đến lúc nào đệ mới có nội lực đủ cao minh để tự di chuyển bằng đôi chân và bằng khinh công Đại tỷ truyền? Nhân vật ngồi bên ngoài và đang điều động cỗ xe không ai khác ngoài Tiêu Kỷ Ngọc, nghĩa tỷ mới kết giao của Cao Đình Phương.
8 Đó là đoàn nhân mã vừa có hàng ngũ chỉnh tề, quy củ vừa mang sắc thái trịnh trọng một cách riêng biệt mà có lẽ Cao Đình Phương được trông thấy lần này là lần đầu tiên.
9 Đình Phương vì sợ lại gặp mai phục nên không dám đi xuôi mãi theo ngách đá vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy là sắp chấm dứt. Vì thế lúc phát hiện ở ngách đã tách ra một nhánh nhỏ, vừa hẹp vừa tối đen như mực, Đình Phương vội nép người lách vào.
10 Nếu không có mảnh kim thiết kỳ lạ, luôn tự phát thành tia chớp sáng mỗi khi được Đình Phương vận dụng và phổ chân lực vào, thì có lẽ Đình Phương không bao giờ ngờ được rằng rồi sẽ có lúc bản thân được tận mắt mục kích một hiện trạng thật khó tin như thế này.
11 Từ chỗ nấp, sau nhiều lần khuyên giải và ngăn cản Đoan Mộc Tuyết nhưng kết quả hầu như đều bất thành. Đình Phương đành trút tiếng thở dài và bất ngờ xoạc tay điểm vào huyệt định thân của nàng.
12 Nhìn cảnh trời chiều đang bao trùm toàn bộ cảnh xung quanh, có cả một mặt nước mênh mông và bình lặng, Đình Phương cảm khái thở dài : - Tên cũng như người, cảnh thì phù hợp với danh xưng.
13 Nơi bóng đêm đen vây phủ là nơi tốt nhất để tọa công. Và Đình Phương từ lúc bị rơi vào cảnh ngộ bi đát này liệu còn việc gì khác để làm ngoài việc tọa công dưỡng thần, hầu chuẩn bị đối phó với mọi tình huống có thể bất ngờ xảy ra? Nhưng lúc hành công đến giai đoạn sắp viên mãn, Đình Phương chợt bàng hoàng tự đình lại.
14 Đúng lúc này đối phương cũng đã kịp nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết. Nàng đã như cá mắc lưới, đang vô vọng vùng vẫy và bị hai gã giáo đồ kéo lôi sắp đến một chiếc thuyền.
15 Cạnh chân dãy Thiên Thượng Đảnh có rất nhiều nơi thâm u tăm tối do bị rừng mọc dày bao phủ, tạo cảm giác như chưa từng có bàn chân con người đặt đến. Nhưng không vì thế mà cước lực của lão Cái Tàn Cước chậm lại.
16 Để không hổ danh Thiên Hạ Đệ Nhất khinh công lão Tàn Cước Cái sau một lúc lâu tận lực đuổi bám mới theo kịp Đình Phương. Và sau khi chạy song hành, lão vừa thở vừa hỏi Đình Phương với vẻ không tin : - Thật ra ngươi có bao nhiêu công phu tu vi? Chắc chắn phải là cao thâm hơn lão trọc Vô Toàn.
17 Đặt Đoan Mộc Tuyết xuống một nơi thoáng sạch vừa tình cờ nhìn thấy Đình Phương cảm khái thở trút ra một hơi dài : - Ta cứ ngỡ khắp Thiên Thượng Đảnh này chỗ nào ta cũng biết, đâu có ngờ lại còn một nơi đáng gọi là bồng lai tiên cảnh như thế này, muội nói xem, chúng ta sắp đến chỗ lệnh Tam thúc lưu ngụ chưa? Đoan Mộc Tuyết tuy đã tỉnh nhưng còn quá yếu.
18 - Kẻ nào? Đình Phương chỉ kịp quát to như thế mà thôi. Còn Cầm Quái thì vừa nghe động đã tung người lao đi, như trường tiễn đã nằm sẵn trên dây cung chỉ việc buông tay là phát xạ.
19 . . . Ánh trăng vần chiếu chếch, cho Đình Phương nhìn rõ nét nhân dạng mềm mại thướt tha của Thiếu phu nhân Thạch Cổ môn vẫn đứng ở phía đằng sau với hình bóng in dài trên nền đất.
20 - Ngươi đã tỉnh? Đình Phương hoàn hồn, toan bật người quay về phía vừa có tiếng phát thoại vang lên thì thanh âm đó chợt gắt Đình Phương : - Không được cử động.