1 T iểu tử ấy thật đáng ghét thật!. . . Ực!. . . Mà thôi, lão nhị không nghe phó hương chủ nói sao? Ực, ực. . . chuyện đâu rồi sẽ vào đó mà thôi! Khà, khà.
2 Đi được một đỗi đường, cô nàng Tuần giám do chỉ đi theo cước bộ của một người thường nhân nên có hơi lạnh do sương khuya thấm dần vào y phục. Nhìn lại nàng thấy đôi chân ngắn củn cỡn của Văn Đức Chính, do chỉ là một đứa bé đang thoăn thoắt đều đặn đi theo nàng một cách lặng lẽ.
3 Tuần giám giai nhân của tổng đàn Nhất Thiên Bang vừa trao Thiết kỳ châm ra, vừa nói với Văn Đức Chính: - Này! Ta cho tiểu thiếu hiệp để hộ thân! Ha ha ha.
4 C ước lực của một đứa bé tuổi chỉ mười lăm, đơn độc kiêm trình cao lắm chỉ được hai mươi dặm một ngày. Đó là không nói đến thời gian tìm vật thực để lót dạ.
5 C hỉ sau chừng nửa trống canh, kể từ lúc bị Độc giác long vương truy đuổi, bọn người kia mới lần lần hồi tỉnh lại. Cả bọn đồng sợ môn qui nghiêm ngặt, nên sau khi xác thực là họ vẫn còn sống, không bị chất tuyệt độc của con Độc giác long vương làm thiệt mạng đều quày quả quay lại và kiểm điểm lại nhân số.
6 V ừa đi được nửa dặm đường, đứa bé đang bị lão Độc tửu giữ trong tay, tuy đã bị lão phong bế huyệt đạo bỗng dưng vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay lão và vung chân chạy loạn.
7 L úc tỉnh lại, Văn Đức Chính nằm im trên vai lão Độc tửu tán nhân và chán ngán nghĩ lung tung: "Hừ. . . Thân danh là Ngũ kỳ tán nhân, được người người ca tụng, thế mà trước sau đã có ba người trong năm người đã cam tâm làm chó săn cho bọn Nhất Thiên Bang xảo trá, ác độc.
8 Đ oán già đoán non, Văn Đức Chính tin rằng sư đồ lão già nọ ắt đã ly khai từ lâu, và do con đường ruột dê vẫn còn dài thăm thẳm nên Văn Đức Chính tiếp tục bò tới.
9 D ời xa Nghiêu long sơn hơn hai dặm đường, buông mình rơi phịch trên tấm thảm cỏ xanh mượt trong một cánh rừng thưa, Văn Đức Chính hào hễn thở gấp gáp sau một lúc bán sống bán chết, chạy một mạch từ Nghiêu long sơn đến đây.
10 Đ ang phập phồng lo sợ, sợ đủ trăm điều. Thế mà bỗng dưng lại có người lên tiếng hỏi, dù bằng một giọng hiền hòa, cũng khiến cho Văn Đức Chính phải xiêu hồn lạc phách.
11 T hấm thoát hai năm dài khổ luyện võ công, Vũ Văn Đức Chính cũng đã hai năm dài chất chứa trong lòng điều bí ẩn không dám tỏ bày cùng sư phụ. Đó là những kinh văn trong Lưỡng nghi chân quyết tam thức của Âm dương song lão quái hiệp.
12 B iết bao điều kinh ngạc tuôn đến cho Văn Đức Chính kể từ lúc bước vào động khẩu. Trước tiên là những công phu bọn Nhất Thiên Bang đã bỏ ra hầu khơi rộng con đường ruột dê nhỏ hẹp và dài thăm thẳm để có được con đường thênh thang như thế này.
13 T rong một tửu lâu khá sang trọng tại một vùng giáp giới với Giang Nam! Thời gian là lúc chính ngọ của một ngày cận tiết Đông thiên! Thời gian này, tiết trời thế này, chẳng trách tửu lâu bây giờ đông nghịt khách! Và khách nhân đã đông thì đương nhiên bàn ghế phải thiếu và sự phục vụ của các tửu bảo dù tận tụy bao nhiêu vẫn có phần nào sơ sót! Cộng thêm vào đó là tiếng người nói chuyện huyên náo khiến cho vài vị khách nhân có muốn lên tiếng gọi tửu bảo lấy thêm món này món nọ cũng không sao gọi được.
14 V ừa hỏi xong, Văn Đức Chính thấy Thanh Phương đạo trưởng sa sầm nét mặt, liền ngĩ rằng đã hỏi điều gì thất thố, hoặc đã phạm phải điều cấm kỵ của phái Võ Đang, bèn nói nhanh: - Nếu tại hạ có lỡ lời, đạo trưởng thứ cho vậy! Thanh Phương đạo trưởng vội vã xua tay nói: - Không có, không có đâu.
15 Đ úng là giọng nói lúc nãy, sao lại kêu ta là Hàn nhân huynh?. . . Không phải là Cầm bá bá à? Hàn Nhược Thuyên khi nghe được tiếng người gọi đã kinh ngạc nghĩ như thế.
16 V ừa tung người lao đi, Văn Đức Chính vừa thầm tán dương người bí ẩn nọ: "Vị cao nhân này quả là thần bí! Ta đã nhân lúc tung thân một cách đột ngột định phát hiện xem người này là ai? Nhưng cũng không sao tìm hiểu được! Đúng là cao nhân tắc hữu cao nhân trị!" Đúng như thế thật, Văn Đức Chính đôi mắt nào kém tinh tường, nhưng ở mé tả, nơi Văn Đức Chính đã hướng về đó để phát thoại một hồi lâu mà Văn Đức Chính nào phát hiện được điều gì khả nghi ngoài một cây bồ đề xum xuê, xòe tán thật rộng, cao hơn mái nhà, nơi Tổ sư điện có nhiều lỗ thông gió.
17 L uồn lách qua nhiều hang động sâu hun hút và ngoằn ngoèo, đến nỗi Văn Đức Chính là người tâm cơ mẫn tiệp vẫn không thể nào nhớ hết được đường đi lối lại.
18 T hần trí đang hôn mê trầm trọng, thân người đang buốt cóng tái tê, Vũ Văn Đức Chính bất giác bật kêu lên: -Ôi chao! Nóng quá! Phản ứng của con nhà võ buộc Vũ Văn Đức Chính phải vùng thân lăn sang một bên.
19 M ột trang thư sinh mặc y phục màu trắng nho nhã, được ánh nắng đầu ngày chiếu vào y phục tỏa lên gương mặt một màu bạch ngọc tinh khôi, khiến cho mọi người đi đường đều lấy làm thích mắt khi nhìn một mỹ nam tử đang đi du xuân.
20 H ầu như Vũ Văn Đức Chính có duyên phần với Thiếu Lâm phái thì phải. Tái đi tái lại, Vũ Văn Đức Chính không sao dứt bỏ được những việc liên quan đến Thiếu Lâm.