1 Trời sắp sang xuân, đã gần ngày Tết Nguyên Đán, khí hậu nơi Thành Bải Đinh rất lạnh. Không gian màu xám! Gió heo may thổi từng hồi. Con sông liền quanh kinh thành nước đóng thành băng chặt cứng, khiến người ta có cảm tưởng như có thể dùng xe đi qua sông được.
2 Thời gian trôi. Mới đó mà đã bảy năm. Dĩ vãng đi thụt lùi vào bóng tối. Cái chết của Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình và người bịt mặt cũng bị mọi người lãng quên, không còn ai nhớ đến.
3 Bùi Khương ngủ thiếp trong lòng thư sinh trung niên chẳng biết bao lâu. Khi ngựa ngừng vó chàng mới choàng tỉnh thì thấy hai người đã đến một thị trấn và đang dừng ngựa trước một khách điếm sang trọng, đèn lồng treo bên ngoài thật nhiều trông rất đẹp.
4 Bùi Khương, kể từ lúc chàng rời Phi Long Tiêu Cục để đi lập nghiệp, cầu tài, biết bao tai biến, vui buồn đã xẩy ra. Giờ đây Bùi Khương đã trở thành một tên tắm ngựa ở một tửu điếm sang trọng.
5 Lúc Bùi Khương quay về với thực tại, chàng xót xa nhìn bộ sách đang còn vấy máu. Máu của những người mà Bùi Khương vô cùng thương mến. Rồi không dằn nổi thắc mắc, Bùi Khương chăm chú nhìn Thiên Thủ Thư Sinh, tỏ ý muốn hỏi về cha con lão Tôn.
6 Ngô Thế Minh nhìn nét mặt dàu dàu của Bùi Khương, chàng hiểu rõ nổi lòng của bạn, nên càng xót thương và che chở cho bạn hơn. Quay sang Chiến Phi, chàng nói:- Tại hạ từng được nghe Thần Thủ Chiến Phi là một anh hùng hảo hán, nhưng sự việc xảy ra hôm nay đã làm tại hạ thất vọng.
7 Mọi người cứ đứng lặng yên, mãi cho đến lúc trên giường Bùi Khương có tiếng động nho nhỏ, họ mới giật mình quay lại. Bùi Khương đang từ từ mở mắt nhìn ra khiến Ngô Thế Minh mừng rỡ reo lên:- Bùi Khương đã tỉnh rồi.
8 Trong lúc đó Bùi Khương cũng mơ màng như ở trong mộng. Dịp tái ngộ đột ngột của Đàm Tiểu Kỳ như giúp thêm sức mạnh khắp người chàng. Cả hai nhìn nhau chăm chăm.
9 Kể xong câu chuyện cảm động về Kim Đồng Ngọc Nữ, thì trên khuôn mặt Ngô Thế Minh cũng biểu lộ sự cảm động bi ai. Đêm đã gần tàn. Nhưng lúc đêm sắp dứt thì cũng là lúc bầu trời tối hẳn lại và khí lạnh cũng gia tăng nhiều nhất của một đêm.
10 Sáng hôm sau. Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh vừa bước ra khỏi phòng đã thấy một gã tráng niên, môi hơi mỏng nhưng lúc nào trên môi cũng gắn sẵn một nụ cười xã giao.
11 Hôm nay là ngày mùng năm tháng năm. Cái ngày quan trọng chờ đợi đã làm chấn động khắp võ lâm và đã biết bao nhân vật giang hồ kéo về Giang Nam này. Ngày đại hội lục lâm Giang Nam sẽ khai diễn tại Lãnh Sơn Trang với Trang chủ Thần Thủ Chiến Phi đứng ra tổ chức với sự kết hợp của những nhân vật tiếng tăm nữa.
12 Cục diện của buổi đại hội đi từ biến đổi này đến biến đổi khác. Chính vì thế đã làm cho các phe đối nghịch âm ỉ gầm gừ nhau. Những lễ nghi đã qua. Tất cả anh hùng hào kiệt hai phe hắc bạch có mặt tại đây đang ngồi quanh những chiếc bàn tròn để ăn uống.
13 Trong đại sảnh không khí khẩn trương. Ai cũng nghĩ rằng không tránh khỏi sự xung đột giữa Bắc Đẩu Thất Sát và Lãnh Cúc Song Mộc. Nhưng ngờ đâu, Lãnh Khô Mộc và Lãnh Hàn Trúc không đếm xỉa đến anh em họ Mạc, mà đột nhiên đi đến trước mặt Bùi Khương và Lãnh Khô Mộc lên tiếng hỏi:- Ngươi có biết chúng ta đến đây với mục đích gì hay không?Bùi Khương ngạc nhiên và vẫn hỏi lại với giọng ôn tồn:- Xin nhị vị tiền bối chỉ bảo cho.
14 Bùi Khương và Lãnh Cúc Song Mộc ai sẽ thắng? Đó là đề tài lôi cuốn các anh hùng hào kiệt hiện diện tại đại sảnh trong việc đánh cá bằng tiền tại nơi ấy.
15 Từ lúc Bùi Khương rời đại sảnh Lãnh Sơn Trang thì mọi sự kiện đều biến đổi. Tại đại sảnh thì quần hào nháo nháo đánh cá một cách thật gay cấn giữa các nhân vật được xem là quan trọng nhất trong buổi đại hội hôm nay.
16 Thần Thủ Chiến Phi vẫn còn e ngại trong lòng, nên vẫn liếc chừng trận của Mã Phi Hồng và Hướng Nhứt Minh ra sao? Chỉ thấy Mã Phi Hồng tuy có động thủ với Bát Quái Chưởng Liễu Huy, song chỉ đánh cầm chừng và di chuyển lần ra phía sau đại sảnh.
17 Bùi Khương đang lầm lũi tiến vào con đường hầm, thì có tiếng nói thật ai oán của Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh vang lên từ hang đá: - Hãy dừng đi! Thù oán của bốn mươi năm về trước mà đến nay vẫn chưa hóa giải được sao?Trong tiếng nói hình như có tiếng nấc nghẹn càng thêm thảm thiết, Lãnh Nguyệt Tiên Tử như đang nuốt cơn bi ai rồi tiếp:- Nhị ca! Nhị ca cũng phải nhận thấy đại ca đã biết hối hận từ lâu rồi mà!Đại ca đã phải chịu hết bao nhiêu đau khổ cũng vì nhị ca, không lẽ đã không đủ để xóa bỏ sự sai lầm của tuổi trẻ sao?Giọng nói của Ngải Thanh như gào lên tiếp:- Nhị ca cũng đừng ép buộc đại ca quá mức! Không lẽ nhị ca muốn giết người anh ruột của mình sao?Ngừng được một chốc, tiếng nói nặng nề bi ai ấy đã làm cho Bùi Khương hoang mang xúc động vô cùng.
18 Giọng nói chua chát của Lãnh Nguyệt Tiên Tử Ngải Thanh như còn vang đâu đây. Giọng nói đó đã làm cho Bùi Khương cũng phải chua xót. Chàng thầm tìm quyết định:"Ba ngày sau mình nhất định phải cứu cô cô, mình phải giúp cô cô tìm cuộc đời mới.
19 Đám người ở dưới chân núi tự động nhường ra một lối đi để Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đi qua. Đàm Minh vừa đi qua vừa cười chào những người hiện diện đứng ở hai bên.
20 Bùi Khương đang đứng lặng người nhìn tận đâu đâu. Đầu óc chỉ có một mình, bóng dáng của nàng Đàm Tiểu Kỳ. Người con gái có đôi mắt đen láy như ẩn buồn dìu dịu, mái tóc mường mượt kia bồng bềnh như đám mây trôi.