1 Cửa Tây thành Tương Dương có một tòa nhà đồ sộ chiếm đến mấy mẫu đất. Những bức tường vây cao đến trượng rưỡi bao quanh tòa lâu đài này. Hai cánh cổng sơn đen suốt ngày đóng im ỉm.
2 Quân Thiên Phụng ngưng thần nhìn thiếu niên áo trắng. Lão lộ vẻ kinh hãi, hỏi dằn từng tiếng:- Các hạ là dòng dõi Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần?Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:- Phải rồi! Các hạ đã biết rõ, vậy tại hạ bất tất phải kể tội trạng nữa.
3 Mấy câu này tựa hồ cương đao lợi kiếm đâm vào trái tim thiếu niên áo trắng. Hắn lập tức biến sắc, hai mắt long lanh đẫm lệ. Hắn cố nhịn cho nước mắt khỏi rớt xuống, rồi chậm rãi đáp:- Ðây là một vụ rất bi thảm mà tại hạ đã trải qua.
4 Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên Quyên Nhi khẻ thở dài nói:- Cô nương chẳng nên khóc lóc làm chi. Người chết rồi không thể sống lại được.
5 Quyên Nhi hỏi:- Còn lệnh ca ca bị thương thì sao?Quân Trung Phụng đáp:- Sau khi suy tính, tiểu muội nhận thấy đành tạm để y ở lại đây là tiện hơn. . .
6 Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi nói:- Trong Hà Nhạc Ngũ Quái vị nào cũng thu thập được rất nhiều của quí. Thật là phú xưng dịch quốc. Quân Trung Phụng hỏi:- Chắc lão tiền bối chưa thể tưởng tượng được tiên phụ tàng trữ bao nhiêu châu báu?Quan Tây cười ha hả đáp:- Nếu lão phu ở vào địa vị lệnh tôn thì quyết không đem châu báu có giá trị liên thành chẳng biết là bao nhiêu tàng trữ ở trong nhà.
7 Quan Tây hỏi:- Ðiều chi?Quân Trung Phụng đáp:- Ðược lão tiền bối đưa đi gặp hai vị cố hữu của tiên phụ, vãn bối cảm kích vô cùng! Nhưng vãn bối còn nhỏ tuổi, e rằng lúc đối đáp không hợp ý người.
8 Bốn đại hán bàn nhau một lúc rồi đại hán mé tả lại lên tiếng:- Sau khi anh em tại hạ thương lượng cùng nhau đều nhận thấy nếu để lỡ cơ hội bữa nay thì sau này khó mà tìm kiếm.
9 Trần quản gia ngừng lại một chút rồi nói tiếp:- Tại hạ tửu lượng cũng kém lắm, huống chi theo luật lệ trong bảo không được ham mê rượu chè cờ bạc. Hắn nâng chung rượu đứng lên nói tiếp:- Nhưng bữa nay có tẩu phu nhân tới đây là cơ hội hạn hữu, tại hạ muốn vẹn tình địa chủ, ít ra phải uống mấy chung để tỏ lòng trân trọng quý khách.
10 Quân Trung Phụng định thần ngảnh đầu nhìn ra thì thấy đây là một tòa nhà cách trần thiết cực kỳ xa hoa tựa hồ một sảnh đường nhỏ. Một cây nến màu hồng đặt trên cái kỷ nhỏ để một bên, ánh sáng bừng bừng soi tỏ khắp gian nhà.
11 Quân Trung Phụng muốn hỏi nữa nhưng nàng thấy Trịnh tam cô để hết tinh thần vào công tác trang điểm cho mình, nên nàng lại thôi. Trịnh tam cô quả nhiên làm việc tận tâm,nàng vẽ đôi mày cho Quân Trung Phụng một cách rất công phu.
12 Ðại hán mặc bào tía tuy tính khí nóng nảy nhưng đối với Trương Tử Thanh lại cực kỳ cung kính. Hắn nghe huynh trưởng báo vậy không dám nói nữa. Lão áo xanh còn muốn cà khịa, nhưng nể mặt Trương Tử Thanh cũng nín nhịn không tiện nhiều lời.
13 Trương Tử Thanh nói:- Tại hạ chưa đủ chứng minh, vì Bàng huynh đây phóng ám khí ra chẳng lẻ tại hạ lại không phát giác?Thanh bào lão nhân cười ha hả nói:- Lại bỏ một người nữa không kể, thì ra hung thủ là cha con họ Từ, anh em họ Ngụy, hay là lão phu và Ðới huynh đây chăng?Trương Tử Thanh đáp:- Nếu tại hạ được phép nói thiệt thì đúng là thế đó.
14 Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:- Ðới Côn! Ngươi mà phóng ra một thứ ám khí thì lập tức ta chặt đứt cả hai tay ngươi. Ðới Côn ngẩn người ra. Gã đưa mắt nhìn cha con họ Từ, anh em họ Ngụy, hô lớn tiếng:- Nếu chúng ta liên thủ hiệp lực thì đối phó với hắn cũng chẳng khó gì.
15 Căn nhà đại sảnh này tuy rộng lớn nhưng bày rất nhiều bàn ghế, Thiết Quải Bà Bà tiến gần lại mấy thước rồi không dám tiến thêm một cách khinh xuất. Mụ biết tay mình cầm thiết trượng dài rất vướng víu để thiếu niên áo trắng dễ bề hạ thủ, mà để gã tiến gần mình thì cũng khó lòng ngăn cản được những chiêu kiếm độc địa.
16 Huỳnh y nữ đang tươi cười bỗng biến sắc, mày liễu dựng ngược lên. Nàng hỏi:- Ai vậy?Nàng đưa mắt nhìn quần hào một lượt. Nói về nhan sắc thì Huỳnh y nữ so với Quân Trung Phụng chỉ có phần hơn chứ không chịu kém.
17 Thiếu niên áo trắng sắc mặt lợt lạt. Hiển nhiên trong lúc ác đấu vì đã vận dụng toàn lực. Hai người ra chiêu kiếm mau lẹ khiến cho quần hào không nhìn rõ được những thế công thủ của hai bên.
18 Thiếu niên áo trắng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:- Tại hạ tuy chưa được gặp Giang Nam Song Hiệp nhưng đã biết tiếng. Họ đều là những hiệp sĩ nổi danh bậc nhất đương thời.
19 Thiếu niên áo trắng đã từ từ rút mảnh lụa trong hộp ra mở coi thì thấy có những hàng chữ sau đây:Người viết lời cam kết nay là Phương Tú ở Kim Lăng và Hàn Ðào ở Từ Châu.
20 Thường Vạn Kỳ ngẩn người ra hỏi:- Té ra dính líu đến Giang Nam Song Hiệp ư?Lý Hàn Thu đáp:- Chính thế! Ðúng là Giang Nam Song Hiệp. Thường Vạn Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:- Huynh đài chịu ơn của Giang Nam Song Hiệp không biết lấy chi đền đáp nên đem công bố sự tích của hai vị để tuyên dương cho thiên hạ biết chứ gì?Lý Hàn Thu đáp:- Thường huynh nói vậy là ngược lại.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50