41 Hồng Bất Phát nói:- Ðã có nhiều người đi trước chúng ta và đều là những nhân vật võ công rất cao cường. Lý Hàn Thu hỏi:- Vừa rồi có tiếng quát vọng lại chắc hai vị cũng nghe rõ chứ?Hồng Bất Phát đáp:- Cái đó chứng minh bọn họ không đi lầm đường và đã gặp người coi giữ linh chi.
42 Lôi Phi thấy cặp mắt Lý Hàn Thu nhìn chàng chòng chọc vào hai người kia không chớp. Cho đến khi bóng họ mất hút chàng vẫn còn ngẩn ngơ xuất thần. Y lấy làm kỳ không nhịn được cất tiếng hỏi:- Lý đệ có biết hai người đó ư?Lý Hàn Thu như người trong mộng choàng tỉnh vội đáp:- Tiểu đệ chỉ biết một người.
43 Lý Hàn Thu thấy Mã Bảo dừng lại sau gốc cây liền hỏi:- Sao không đi nữa?Mã Bảo đáp:- Không vào được đâu. Lý Hàn Thu hỏi:- Tại sao vậy?Mã Bảo đáp:- Vì trong những căn nhà tranh đó đều có những tay cao thủ phóng ám khí, còn cách ba trượng là mình đã mất mạng rồi.
44 Hàn công tử lấy làm kỳ hỏi:- Tại sao vậy? Vẻn vẹn có mấy căn nhà tranh làm gì mà nghiêm trọng thế? Chẳng lẽ bên trong có điều chi bí ẩn. Lý Hàn Thu lẩm bẩm:- Nào phải chỉ bí ẩn mà thôi, họ còn lắm chuyện kỳ dị khôn lường!Bỗng nghe trong căn nhà tranh hướng Bắc lại có người lên tiếng:- Mấy căn nhà tranh này vốn chẳng có điều chi bí ẩn nhưng lệnh tôn chưa thu hồi mệnh lệnh thì bọn tại hạ phải tuân theo mà hành sự.
45 Lôi Phi toan nói vui mấy câu nhưng thấy Vô Lượng đại sư pháp tướng trang nghiêm, y không dám nói nữa. Vô Lượng đại sư đảo mắt nhìn Lý Hàn Thu hỏi:- Thí chủ đây là.
46 Vô Lượng đại sư sửng sốt hỏi:- Thí chủ là công tử của Lý Thanh Trần đại hiệp ư?Lý Hàn Thu buồn rầu đáp:- Chính thị!Vô Lượng đại sư hỏi:Lý Hàn Thu nói:- Vụ tiên phụ bị gia hại rất ít người võ lâm hiểu rõ.
47 Lý Hàn Thu vừa đi vừa để ý đến những cử động trong Phương gia đại viện, nhưng thấy bọn họ bình tĩnh như thường tựa hồ đối với vụ Phương Tú bị bắt không có phản ứng chi hết thì trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:- Hắn là chủ nhân trong viện, bị địch nhân uy hiếp.
48 Vô Lượng đại sư lẩm nhẩm gật đầu nói:- Theo ý Lôi thí chủ thì bây giờ làm thế nào?Lôi Phi đáp:- Tại hạ thiển nghĩ chúng ta phải chuẩn bị một cách đầy đủ mới xong.
49 Lý Hàn Thu cũng không nói gì nữa. Chàng tính trả tiền hàng rồi đứng dậy ra đi. Ra khỏi tửu quán, chàng tiện chân cứ đường lớn mà đi, vừa đi vừa ngấm ngầm để ý nhìn bốn mặt quan sát tình thế.
50 Lý Hàn Thu ngồi xuống ngập ngừng nói:- Y đi với. . . Lôi Phi bổng bịt miệng chàng lại, ngắt lời:- Nói khẽ chứ! Ðàm Dược Sư võ công tinh thâm, tai nghe lại càng linh mẫn.
51 Ðàm Dược Sư nói:- Vậy là hay lắm. Lão phu có đem đến ít trái tươi để làm quà cho hai người, nhưng hiện trong thành Kim Lăng đang ầm ỹ một trường phong vũ sắp bộc phát, lão phu không muốn để mình lôi cuốn vào cuộc phân tranh trên chốn giang hồ.
52 - Có thể như vậy. Nếu tiện thiếp không nhờ Hàn công tử bảo vệ thì chẳng những không cứu được hai vị mà e rằng chính mình cũng mất mạng nữa. Lý Hàn Thu buông tiếng cười lạt, muốn nói lại thôi.
53 Ngô Hằng cười ha hả đáp:- Ðiền huynh thật quá đa nghi. Bất quá tiểu đệ muốn kết bạn với Ðiền huynh mà thôi. Lôi Phi nói:- Nếu vậy thì ra tiểu đệ đã trách lầm Ngô huynh mất rồi.
54 Vương Bảo Sơn đáp:- Chúng ta tìm một nơi qui đầu mượn sức người để che chở cho mình. Thiếu nữ áo xanh trầm ngâm một lúc rồi dịu giọng hỏi:- Chúng ta qui đầu nơi nào bây giờ? Còn ai là người đã thu nạp bọn mình nữa?Vương Bảo Sơn đáp:- Hiện giờ có một nơi qui đầu được nhưng mình phải tìm cách lập chút công lao trước mới xong.
55 Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn ra thì thấy người hỏi đó mình mặc áo xanh, tuổi độ tứ tuần, thân hình bé nhỏ gầy còm. Người áo xanh hỏi:- Cuộc tỷ thí có hạn định thời gian không?Thiếu phụ đáp:- Ðến giờ Tý là cùng, không được kéo dài.
56 Tử Lan giục:- Mời các hạ ra tay đi!Khiếu hóa tử đáp:- Ðược rồi! Tại hạ tuy áo quần nhơ nhớp nhưng tấm lòng rất trong sạch cô nương chẳng nên coi người qua bề ngoài.
57 Người áo đen mắt nhìn Tử Hà đi vào rồi vẫn đứng nguyên trên hoa đài không nhúc nhích. Bổng thấy thiếu phụ béo mập từ từ bước ra chấp tay nói:- Thưa vô danh đại gia! Tử Lan bị thương rất nặng tuy đã buộc thuốc mà vẫn không chống chọi được.
58 Lôi Phi ngừng lại một chút rồi khẽ nói:- Tiểu huynh nhận ra Quyên cô nương là tay biết nhiều hiểu rộng. Cô còn có lực lượng rất lớn. Lực lượng này dường như ăn sâu vào cả hai phe chính, tà.
59 Bạch nhiệm lão nhân cười nói:- Lão phu tuy tuổi tác già nua nhưng bản tính vẫn thương hương tiếc ngọc, không nhẫn tâm gia hại cô nương. Tử Mai hỏi:- Nhưng trong hậu đài còn mấy vị tỷ muội.
60 Thiếu phụ béo mập liền hô:- Mời các hạ lấy binh khí đi?Mụ ngừng một chút rồi tiếp:- Vị tân khách mặc bào lục này đấu độc hỏa trong tay áo. Vậy lúc các người động thủ phải cẩn thận mới được.