1 Sát Sở! Sát Sở là gì?Sát Sở là một tên người hay là một đồ vật, một câu ám hiệu, một hành động, hay chẳng là gì cả?Thôi Lược Thương và Phương Tà Chân vốn chưa từng nghe đến hai chữ này, cũng không biết hai chữ này có ý nghĩa gì.
2 Đao quang loé lên, lão chưởng quầy là người gặp họa đầu tiên. Ánh đao lại chuyển hướng, lao thẳng về phía Trì công tử. Đao quang chiếu rọi khuôn mặt lão nhân trắng bệch, cũng chiếu lạnh cả khuôn mặt của Trì công tử.
3 Truy Mệnh thầm phát thệ sẽ phải làm rõ: Sát Sở rốt cuộc là chuyện gì?Xem ra bạch y thư sinh không có hứng thú với vấn đề này. Gã chỉ nhạt nhẽo nói:- Nguyên lai các hạ là Truy Mệnh, chẳng trách cước pháp lại giỏi như vậy?Truy Mệnh nói:- Kiếm pháp của các hạ tuyệt đối có thể liệt vào thập đại danh kiếm trong võ lâm.
4 Phương Tà Chân không thèm để ý, cứ thế đi về phía trước. Tiểu Bạch đưa tay ra. Tay của y chặn ngay đường đi của Phương Tà Chân. Phương Tà Chân bình tĩnh nói:- Tay của ngươi không cần nữa à?Đồng tử Tiểu Bạch thu nhỏ lại, chỉ nói:- Xin dừng bước!Phương Tà Chân cười nhạt:- Nếu ta nhất định đi thì sao?Tiểu Bạch nói:- Ta sẽ chặn.
5 Lưu Thị Chi lập tức dừng lại. Y đứng thấp hơn vài bậc thang so với Phương Tà Chân nhưng nét cười vẫn như vậy. - Tại hạ phụng mệnh công tử đem lễ vật đến tặng cho Phương thiếu hiệp.
6 Phương Tà Chân hỏi: - Ngươi đến đây làm gì?Giản Tấn cười đáp:- Thiếu hiệp không ngại nghe ta nói tường tận chứ?Phương Tà Chân nói:- Không ngại. Giản Tấn nói:- Vậy để ta nói một cách đơn giản.
7 Nhan Tịch nhướng mày, nói: - Người họ Phương này là ai? Y thật sự có bản lĩnh như vậy ư? Y tên là gì? Tuổi tác bao nhiêu?Trì Nhật Mộ đáp:- Y tên Phương Tà Chân.
8 Chỉ nghe người trong bóng đêm lạnh lùng hỏi: - Phương Tà Chân, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì?Phương Tà Chân nhướng mày, cười đáp:- Ta trước giờ luôn cho rằng chỉ có dơi với chuột mới thích ẩn mình trong bóng đêm.
9 Tích Tích ngây người. Ánh đèn chiếu xuống bờ vai nàng một sắc vàng ảm đạm. Trong lòng Phương Tà Chân tràn đầy một cảm giác tiếc thương. Lòng gã đột nhiên có ngàn vạn tiếng kêu gọi mà không thể nói thành lời.
10 Hồi Bách Hưởng đáp: - Thất Phát Thiền Sư. Nói đến cái tên này, ngữ khí của Hồi Bách Hưởng chợt trầm xuống. Hồi Bách Ứng cũng động dung lần thứ hai:- Âu Dương Thất Phát?Hồi Bách Hưởng gật gật đầu đáp:- Chính là Bách Đại Hồng Bào, Âu Dương Thất Phát!(Lời chú: "Đại" ở đây là cái túi).
11 Phương Tà Chân động dung: - Thạch Đoạn Mỉ Cố Phật Ảnh đáp:- Chính là Đoạn Mi Đa Thạch Lão Yêụ Y trầm giọng xuống:- Lão yêu đáng sợ nhất trên giang hồ mấy năm gần đâỵ Phương Tà Chân thốt:- Trong võ lâm có rất nhiều người thích xưng tự hiệu, thích làm đại ca, lão đại, còn có đại đại ca, đại ca đại, ca đại đại, đại ca đại đại, nhưng nghe nói Thạch Đoạn Mi lại tuyệt không cho người khác gọi y là đại ca, tự mình lại luôn xưng là lão yêu, nhưng trong giang hồ không ai biết rằng cái vị "yêu ca" này mới là đại ca trong các đại ca, lão đại trong các lão đạị Gã thở dài một hơi:- Tại sao người ta cứ thích làm lão đạỉ Kỳ thực, làm lão đại có gì tốt đâủ Xem ra thì rất oai phong, có đặc quyền, có thể hô phong hoán vũ, cao hơn người khác một bậc, nhưng thực tế thì chẳng triệt để hơn ai được điều gì, phong hiểm lại nhiều hơn so với người bình thường gấp bội, mà chết cũng nhanh hơn người khác mấy lần.
12 Phương Tà Chân vừa nghe, liền cao giọng hỏi: - Truy Mệnh đang ở đâu?Cố Phật Ảnh vẫn chậm rãi bước đi:- Y còn chưa đến. Bất quá, từ ba tháng trước y đã truy tung ba người này rồi.
13 Nhưng so sánh với nữ nhân này, tất cả hoa đều trở nên ảm đạm thất sắc. Nữ nhân này đẹp tựa một đóa mai khôi. Ôn nhu như màn đêm. Hoa phải có ánh mặt trời hoặc ánh đèn mới nở rộ khoe sắc tranh hương, còn nữ nhân này, dù trong ánh sáng mập mờ huyền ảo của mặt trăng cũng vẫn đẹp đến du hồn nhập cốt.
14 Lúc y phát hiện thì đã quá muộn. Y vốn không phải đối thủ của Đoạn Mi Thạch, càng huống hồ là y hoàn toàn bị mất tiên cơ. Võ công Đoạn Mi Thạch càng nằm ngoài sở liệu của y, không chỉ cao hơn tưởng tượng của y mà còn cao hơn rất nhiều nữa.
15 Phương Tà Chân ngâm nga bài ca trong tim gã, giống như đang hoài niệm một hồi ức xa xưa vậy. Mỗi lần ngâm nga bài hát này, gã đều nhớ đến người xưa, chuyện cũ.
16 Phương Tà Chân vạch màn kiệu ra liền nhìn thấy một chuyện mà y tuyệt đối không nghĩ đến là sẽ nhìn thấy. Bên trong kiệu có người. Không phải Phương phụ, cũng không phải Phương Linh.
17 Phương Tà Chân nói dứt lời, chuyển thân bước đi. Nhan Tịch nhìn gã bỏ đi, trong lòng muốn níu giữ, nhưng lời đã ra đến miệng lại kềm lại. Muốn lưu giữ một người, cần phải có lý do, Nhan Tịch cảm thấy mình không có lý do, hơn nữa cũng đã mất đi lý do.
18 Ánh sao tuy sáng, nhưng không chiếu rọi được phong sương của đời người. Thế nhưng cho đến khi màn sương cuối cùng của đời người cũng tan biến đi, có phải chỉ còn lại duy nhất ánh sao, từ ngày đó đến giờ vẫn luôn huy hoàng sáng lạn.
19 Giết chết Hồi Vạn Lôi! Hơn nữa còn phải dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian ngắn nhất để giết chết y!Nếu gã không muốn chết, vậy thì cần phải giết chết Hồi Vạn Lôi!Cho dù là phải chết, gã cũng phải giết Hồi Vạn Lôi trước!Bởi vì Hồi Vạn Lôi rất có khả năng là hung thủ sát hại nghĩa phụ và đệ đệ của gã.
20 Phương Tà Chân tỉnh lại là chuyện của hai canh giờ sau. Gã giãy giụa, lăn lộn giữa một biển lửa khổng lồ, đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Khi gã tỉnh lại liền ngửi thấy mùi hoa sen thơm ngát, chim hót líu lo.