1 "Ba Ba". Xe hơi đã đến. "Ba Ba" cũng là tên của một cô gái. Không ai biết nàng vì sao lại thay thế cái tên đó cho mình, có lẽ là vì nàng thích thanh âm của hai chữ đó, có lẽ là vì con người của nàng vốn giống như một chiếc xe hơi.
2 Hắc Báo. Mọi người đều gọi hắn là Hắc Báo. Bởi vì mọi người đều biết, mãnh liệt nhất, nhanh nhẹn nhất, tàn nhẫn nhất trong số các dã thú, là hắc báo! Lúc mở cái nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên giống như sương vậy.
3 Hồ Bưu cười quá sớm. Xuất thủ lại quá trễ! Ngay sát na đó, Hắc Báo đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ như dã thú. Thiết câu còn ghim trên mình hắn, nhưng dây lại đã đứt đoạn, người hắn bỗng phóng lên như con báo, sông cước đá liên hoàn.
4 Ánh đèn vàng mờ, từ trên cửa sổ của kho hàng chiếu xiên xuống. Lộ Ti cuộn mình trong góc kho hàng, len lén đưa mắt nhìn cái đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ của nàng.
5 Ánh đèn vàng mờ, từ trên cửa sổ của kho hàng chiếu xiên xuống. Lộ Ti cuộn mình trong góc kho hàng, len lén đưa mắt nhìn cái đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ của nàng.
6 Mười hai giờ bốn mươi ba phút. Máu trên trán Trương đại soái đã ngừng chảy. Mọi người đều đang nhìn lão, lạnh lùng nhìn lão. Không cần biết sinh tiền lão là lão già thô tục cũng được, là lão hồ ly cũng được, hiện tại lão chỉ bất quá là người chết.
7 Mặt trời vừa lên cao, nhiệt độ cũng dần dần tăng lên. Nhưng Hoang Mộc lại chừng như đang lạnh đến phát run, khuôn mặt vuông vức, ngoại trừ một giọt mồ hôi trên chót mũi, hoàn toàn co quắt lại.
8 Bảy giờ mười sáu phút. Hỷ Thước ngồi đối diện Kim nhị gia. Lúc y ngồi, vẫn còn cao hơn Kim nhị gia một cái đầu, điều đó hình như khiến Kim nhị gia cảm thấy có hơi bất an.
9 Ba Ba đã ngồi xuống, ngồi chỗ hồi nãy Trầm Xuân Tuyết ngồi. Nhưng nàng tuyệt không phải là dạng nữ nhân như Trầm Xuân Tuyết, tư thế nàng ngồi cũng hoàn toàn khác hẳn với Trầm Xuân Tuyết.
10 Lệ đã khô, gối lại đã đẫm ướt. "Một người nếu đã hoàn toàn tuyệt vọng, tại sao phải phải sống?". Ba Ba cũng vô phương giải thích. Đó có lẽ chỉ vì nàng còn chưa muốn chết, có lẽ vì nàng còn chưa thật sự hoàn toàn tuyệt vọng.
11 Phương đông hiện ra ánh sáng màu trắng như bụng cá, sương mù màu trắng sữa che phủ mặt đất. Năm giờ ba mươi lăm. Hắc Báo còn ngồi trên ghế sa-phát, một mực bất động.
12 Hắc Báo không cười. Trên mặt hắn phảng phất đột nhiên lại biến thành một bản đá hoa cương, hoàn toàn không có biểu tình gì, chỉ lạnh lùng nhìn La Liệt.
13 Đây không phải là hỏa lò, mà là địa ngục. Dương quang cũng không chiếu được đến đây, vĩnh viễn chiếu không đến được, nơi đây vĩnh viễn âm sâm, ẩm thấp, hắc ám.
14 Mười hai giờ bốn mươi. Một người hầu ưu ưu nhã nhã, mi thanh mục tú, dùng đôi tay rất đẹp rót rượu cho La Liệt. Tay của gã từ đằng sau vai La Liệt thò qua, dùng cả hai tay bưng hồ rượu.